Trước hay sau thì hắn đều không đề cập tới chuyện chính nên Diệp Vân Thâm đành tự nói một mình: "Từ nhỏ tới lớn, trước giờ em chưa từng muốn tranh với anh thứ gì, nhưng hiện tại, em thật sự rất thích Vãn Vãn."
Diệp Dục Sâm cười nhẹ: "Cậu quen em ấy được bao lâu rồi, sao có thể nói chắc chắn là thích?"
"Quen bao lâu không quan trọng, mà loại cảm xúc này là không thể diễn tả được."
Diệp Vân Thâm không thể giải thích rõ được cảm xúc hiện tại của bản thân, cuối cùng, cậu ta dứt khoát tỏ ra đáng thương mà nhìn hắn, "Anh hai, anh có nhiều bạn gái rồi, họ cũng không kém hơn em ấy, huống hồ Vãn Vãn không phải loại người vì tiền mà sẵn sàn bán mình làm tình nhân, nếu hai người cứ tiếp tục như thế này sẽ chỉ tổn thương lẫn nhau."
"Vậy sao?" Diệp đại thiếu kéo khóe môi cong lên, cười như không cười nhìn cậu, "Cậu muốn cưới em ấy?"
"Đúng." Diệp Vân Thâm gật đầu, "Em muốn cưới em ấy làm vợ."
Diệp Dục Sâm không nói tiếp, không đồng ý cũng không phản đối, cùng cậu ta kéo dài thời gian.
"Anh hai!" Diệp Vân Thâm có chút nóng ruột, lên tiếng.
Diệp đại thiếu lại không để ý tới cậu ta, đột ngột đứng dậy đi ra ngoài cửa sổ sát đất nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.
Bây giờ là thời điểm mặt trời lặn về Tây, mặt trời đỏ cam đã chạm tới đường chân trời, vẫn còn lơ lửng một ít sắp xuống.
Hắn nhìn chằm chằm vào khung cảnh đó một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138643/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.