Hai người rời khỏi đồn cảnh sát thì lên xe ngay chuẩn bị trở về.
"Diệp tổng, hỏi anh vài chuyện nhé." Tô Vãn kiềm không được sự tò mò trong người, thò tay khều anh một cái: "Anh với vị cục trưởng cục cảnh sát có vẻ khá là thân thiết ha?"
Diệp Dục Sâm quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Cảnh vật bên ngoài nhanh chốc lùi về phía sau, anh say sưa nhìn hồi lâu không hề có ý muốn trả lời cô.
Tô Vãn chờ thật lâu không có được câu trả lời, nghĩ anh sẽ không trả lời, vừa chuẩn bị từ bỏ thì nghe được anh nói ra: "Lúc ấy mười tám tuổi, tôi bỏ nhà ra đi, chạy tới thành phố A."
Tô Vãn ngây ngẩn cả người.
Chỉ một giây, cô quay đầu thật nhanh nhìn anh, mắt to ngốc manh chớp chớp.
Hình như cái này với vấn đề cô hỏi không liên qua gì ha.
Nhưng mà cũng không ngăn cô tìm hiểu ngọn ngành.
"Rồi sao đó?" Tô Vãn hỏi.
"Làm cảnh sát hình sự hai năm người nhà tìm đến đây, kêu trở về kế thường sự nghiệp gia đình."
"Phì..."
Súyt nữa là Tô Vãn đã hộc máu.
Vấn đề là kiểu việc bỏ nhà ra đi trẻ trâu kinh khủng thế này không hề hợp với tác phong trâu bò của Diệp tổng tí nào hết á!
Cô vô cùng nghi ngờ cái tên này tùy tiện bịa đại một chuyện xưa lừa cô.
Nếu đã muốn bịa chuyện xưa thì bịa cái gì thật hơn đi chứ? Cái chuyện xưa này lỗi fail đầy rẫy luôn á?
"Diệp tổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138572/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.