Tô Vãn gật đầu theo bản năng, sau đó đột nhiên tỉnh táo lại ngay lập tức đổi thành lắc đầu: "Tôi không hề, tôi không có, anh nghĩ nhiều rồi á."
Diệp Dục Sâm nhìn diễn xuất giả trân của cô chỉ muốn cầm táo đập đầu cô.
Anh không tiếp tục tranh cãi với cô vấn đề này nữa, đưa quả táo đã gọt xong rồi cho cô, bỗng cười hỏi cô một câu: "Nếu có một ngày, nhân vật Boss phản diện là tôi này chết trong tay anh hùng mà em nói thì em sẽ như thế nào?"
Tô Vãn đứng hình.
Chuyện này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là chạy thật xa thật xa, cô sẽ không ngốc đến mức chết chung với anh đâu.
Nhưng mà lời này mà nói thẳng ra thì rất tổn thương người khác, cô nghĩ một chút rồi đổi cách nói khác uyển chuyển hơn: "Tết thanh minh nhiều năm sau, tôi chắc chắn sẽ nhớ đi thăm mộ của anh, chỉ cầu xin anh sau này thành quỷ thì đừng có đi theo tôi nữa."
Đề tài này vốn dĩ khá là đau buồn nhưng mà nhìn thấy cô bé kia chấp hai tay tạo thành chữ thập làm động tác cầu nguyện khiến Diệp Dục Sâm dở khóc dở cười.
Song dựa vào câu trả lời thì ít nhất anh biết rằng cô vẫn hoàn toàn ghét anh như trước đây, nếu không thì cô sẽ không nói ra kiểu câu nói hy vọng rằng sau này anh thành quỷ đừng đi theo cô.
Cô thật sự không thích anh một chút nào. Biết được điều này khiến cho Diệp đại thiếu từ trước đến nay luôn kiêu ngạo khá là khó chịu, lạnh lùng liếc mắt nhìn cô hồi lâu khó khăn lắm mới nhịn được xúc động muốn bóp chết cô.
Tô Vãn tựa như không thấy được ánh mắt muốn ăn thịt người của anh mà còn ngồi đó gặm táo trên tay.
Diệp Dục Sâm bị phản ứng không tim không phổi của cô chọc cười, còn cảm thấy nhẹ nhõm.
Không thích anh thì thế nào? Ít nhất thì cô đang ở trong tay anh, dù có có bằng lòng hay không thì đời này chắc chắn vẫn phải ở bên cạnh anh.
Như vậy là đủ.
Tô Vãn bị yêu cầu phải ở lại bệnh viện một ngày, trong 24 giờ mà không có phản ứng khác thường nào thì có thể xuất viện.
Trong thời gian này, Tô Kiến Nam và Tô Như Nguyệt cũng bị cảnh sát bắt đi để điều tra.
Sự kiện bắt cóc này, tuy rằng bọn họ không có tham dự trực tiếp nhưng rõ ràng rằng họ vẫn có liên quan, nhất là Tô Kiến Nam. Ông ta là người có lợi nhất khi Tô Vãn kí vào hợp đồng và ghi lại video, cảnh sát có lý do nghi ngờ ông ta chính là chủ mưu đằng sau chuyện này.
Trừ lần đó ra, cảnh sát còn tìm được vị trí nơi mà ông ta làm mấy chuyện phi pháp, giải cứu được mấy chục phụ nữ và trẻ em bị lừa gạt.
Đợt hành động này họ thu hoạch được khá lớn.
Vào ngày hôm sau, Diệp Dục Sâm theo cô đến làm ghi chép hỗ trợ điều tra.
Đây vốn chỉ là một chuyện bình thường nhưng mà khi đến đồn cảnh sát thì có một chuyện vô cùng kì lạ xảy ra trước mắt cô khiến cô sợ đến mức đã không thể trở lại bình thường rất lâu.
Vậy mà cục trưởng thành phố lại tự mình đến tiếp đón hai người họ.
Ưm, nói chính xác hơn là người ta tiếp đón Diệp Dục Sâm, còn cô thì lúc đầu lên tiếng tiếp đón rồi sau đó ngay lặp tức bị cảnh sát đưa đi hỏi tình huống hôm bắt cóc.
Nhưng mà trước khi đi cô nghe được vị cục trưởng thành phố nói câu nhóc con thật lợi hại, thế mà có thể thành chủ tịch Thịnh Hoàng.
Cách nói này, thân thiết quá... nhỉ?
Lúc đầu cô nghĩ chắc cái tên này có giao tình gì đó với cục trưởng thì cũng chỉ là giới kinh doanh và chính trị khách sáo qua lại thôi nhưng nội dung mà cô nghe được lại nằm ngoài dự đoán của cô.
Chí ít thì cô và Diệp Dục Sâm quen nhau lâu vậy rồi, chưa từng nghe được người nào vừa mới nói chuyện đã gọi vị đại thiếu gia này là nhóc con.
Cô tò mò không biết là quan hệ của giữa cả hai nhưng mà không có gì rõ ràng cả. Không lâu sau, Diệp Dục Sâm cùng cục trưởng rời khỏi văn phòng thì bên này chuyện của cô cũng kết thúc, cảnh sát nói là có thể đi rồi, sau này có việc gì cần hỏi sẽ đến tìm cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]