Cảnh vật bên ngoài cửa sổ vội lui về phía sau, cô nâng má ngơ ngẩn nhìn theo chúng rồi không biết tự lúc nào đã thừ người ra.
"Cô gái? Cô đang thất tình sao?"
Tài xế phía trước gọi làm cô tỉnh táo lại, Tô Vãn nghi hoặc quay đầu hỏi lại: "Có chuyện gì sao ạ?"
"Tôi thường thấy mấy cái bộ dạng mất hồn mất vía như cô đây, có phải vừa cãi nhau với bạn trai không."
Nghe được lời nói của chú tài xế làm Tô Vãn có chút lại muốn dở khóc dở cười: "Cháu còn chưa yêu ai thì làm gì có chuyện thất tình đây ạ? Đến nỗi bạn trai cũng không có."
Cô thật sự muốn nói mình có thể thề với trời, cô thở dài thật sự không phải do khổ tâm càng không phải bởi vì nhìn thấy người nào đó cùng Giang Uyển Hinh ở bên nhau nha.
Đơn giản chỉ cảm thấy mình đã bồi ngủ hơn một tháng rồi đến cuối cùng lại không có được cái gì, ngay cả việc hắn từng đáp ứng sẽ giúp cô cũng không chịu thực hiện, sự tổn thất này làm sao cô cam lòng được đây.
Tuy nhiên ngẫm nghĩ lại cảm thấy tình hình hiện tại cũng khá ổn.
Nếu Giang Uyển Hinh dọn đến biệt thự không chịu đi đồng nghĩa nơi đó sẽ mãi không có sự tồn tại của cô, kể từ giờ về sau, cô chính thức không bị trói buộc ở trong đó nữa và không cần bồi ngủ cho người đó....
Tô Vãn thuận tay mở hạ cửa sổ xe xuống, những làn gió nhẹ nhàng bên ngoài vội vàng thổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138548/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.