Tô Vãn cảm thấy, cô có thể mặc kệ chuyện người nào đó có gian tình với Giang Uyển Hinh, hoặc thậm chí là từ bỏ vị trí của một cô bạn gái chính thức và đảm bảo rằng sẽ không làm phiền đến hai người họ, nhưng trước đó rõ ràng anh đã hứa với cô, là sẽ giúp cô cứu công ty.
Đây chính là lợi ích mà cô phải bán thân mình để đổi lấy nó, và cô vẫn phải chiến đấu vì công ty, nếu không thì mấy ngày nay, cô đã chẳng khác nào một kẻ ngủ mớ.
Tần Thư cười mỉa, nét mặt có chút khó xử: "Ngài biết đấy, tôi không thể nào làm chủ chuyện này được, thiếu gia sẽ tức giận, nếu tôi nói thiếu gia không nghe...."
Tô Vãn biết lời hắn vừa nói là sự thật, cô cũng không có ý nghĩ khiến hắn phải khó xử, nhẹ nhàng rút điện thoại ra bấm số gọi cho người nào đó.
Nhưng chỉ nghe được tiếng chuông điện thoại vang lên, đến một lúc sau cũng không nghe thấy tiếng trả lời của Diệp Dục Sâm.
Rốt cuộc cô cũng không còn đủ sức để nhẫn nhịn nữa, không màng đến sự ngăn cản của Tần Thư, lập tức hướng vào trong mà bước đi.
"Tô tiểu thư...."
Tần Thư đang muốn gọi cô quay ra ngoài, thì người nào đó đột nhiên bước ra từ trong phòng.
Chính là Diệp Dục Sâm, người vừa nãy không nghe điện thoại của cô.
Anh đứng ở cửa bậc thang, từ trên cao nhìn xuống: "Ai cho cô đến đây?"
Tô Vãn siết chặt tay thành nắm đấm, ngẩng đầu lên nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138547/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.