"Dương Tuyết Tuyết, Cố Dĩ Trạch..." Diệp Dục Sâm cười lạnh, những ngón tay thon dài đặc trên bàn như có như không gõ nhẹ lên mặt bàn, "Không cần khách khí, cho bọn họ nhìn sắc mặt một chút..."
"Vâng."
Tần Thư gật đầu, không còn chuyện gì khác liền rời đi.
Diệp Dục Sâm đứng dậy trở lại phòng ngủ, lúc này Tô Vãn vẫn còn ngủ say, hắn ngồi bên mép giường nhìn khuôn mặt ngái ngủ đến ngốc của cô.
Hắn còn nhớ lúc trước đưa cô về đây.
Lúc đó chỉ vì cảm thấy cuộc sống mỗi ngày quá nhàm chán và muốn dưỡng một sủng vật để làm mình vui hơn nhưng hiện tại...
Có vẻ như có thứ gì đã vượt qua tầm kiểm soát rồi.
"Đồ ngốc này." Hắn khẽ cáu, vươn một ngón tay chọc chọc vào bên mặt của cô, "Bị bắt nạc cũng không muốn nói với anh sao? Ai cho phép em một mình chịu đựng?"
"Diệp Dục Sâm, anh chính là tên khốn."
Hình như cô nằm mơ thấy gì đó khẽ lẩm bẩm một câu, trở người, một chân đá lên người anh.
Diệp Dục Sâm: "..."
Trời còn chưa sáng Tô Vãn đã mở mắt, quay đầu sang bên cạnh thấy người đàn ông còn đang ngủ. Cô chợt nhớ ra chuyện xảy ra đêm qua và cảm thấy đầu có hơi đau.
Thực sự mà nói thì cô không nhớ mình đã ngủ quên lúc nào, còn bị mang từ phòng tắm sang phòng ngủ, thậm chí bộ đồ ngủ đang mặc này thay khi nào.
Nếu cứ tiếp tục phát triển theo chiều hướng này đến một ngày nào đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138524/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.