"..." Tô Vãn, "Nếu như tôi muốn lái máy bay thì anh mua cả công ty hàng không cho tôi sao?"
"Có thể suy xét."
Tô Vãn ngậm miệng không muốn nói chuyện với hắn ta nữa.
Cho nên... Người có tiền thật con mẹ nó tùy hứng mà.
Cô thuận tay lật xem vài tờ trong bản họp đồng nhìn thấy nội dung bên trong rất nhiều hơn nữa còn phức tập, với trình độ của cô hiện tại xem cũng chưa chắc hoàn toàn hiểu hết nó.
"Ân... Ký xong bản họp đồng này tương đương với việc tôi bán mình cho anh sao?"
Diệp Dục Sâm thư thái rung chân: "Em nói như thể bây giờ em chưa thuộc về tôi."
Tô Vãn đáp lại.
Căn bản hai từ "Bán" đó là khác nhau, không phải sao?
Tình hình hiện tại, mặc dù cô là vật cưng của hắn nhưng mà chỉ là họp đồng bằng miệng, cô mà tìm được cơ hội chạy đi thì chúng cũng chẳng khác gì rác.
Nhưng còn bản họp đồng trên tay này không thể so sánh giống nhau được.
Một khi đã đặt bút kí là giấy trắng mực đen rõ ràng, trong vòng mười năm không được đổi ý nếu không đối phương lúc nào cũng có thể đi kiện cáo.
Nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy mình không có lợi, xoay bút, đáng thương ngẩng đầu nhìn hắn: "Tôi... Có thể không kí không?"
"Có thể, em không kí thì sau này không cần làm gì, ở nhà sinh con hầu hạ bổn thiếu là được."
Moẹ!
Tô Vãn ở trong lòng lệ rơi đầy mặt.
Cô bỗng nhiên rất muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138523/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.