"..." Tô Vãn, "Nếu như tôi muốn lái máy bay thì anh mua cả công ty hàng không cho tôi sao?"
"Có thể suy xét."
Tô Vãn ngậm miệng không muốn nói chuyện với hắn ta nữa.
Cho nên... Người có tiền thật con mẹ nó tùy hứng mà.
Cô thuận tay lật xem vài tờ trong bản họp đồng nhìn thấy nội dung bên trong rất nhiều hơn nữa còn phức tập, với trình độ của cô hiện tại xem cũng chưa chắc hoàn toàn hiểu hết nó.
"Ân... Ký xong bản họp đồng này tương đương với việc tôi bán mình cho anh sao?"
Diệp Dục Sâm thư thái rung chân: "Em nói như thể bây giờ em chưa thuộc về tôi."
Tô Vãn đáp lại.
Căn bản hai từ "Bán" đó là khác nhau, không phải sao?
Tình hình hiện tại, mặc dù cô là vật cưng của hắn nhưng mà chỉ là họp đồng bằng miệng, cô mà tìm được cơ hội chạy đi thì chúng cũng chẳng khác gì rác.
Nhưng còn bản họp đồng trên tay này không thể so sánh giống nhau được.
Một khi đã đặt bút kí là giấy trắng mực đen rõ ràng, trong vòng mười năm không được đổi ý nếu không đối phương lúc nào cũng có thể đi kiện cáo.
Nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy mình không có lợi, xoay bút, đáng thương ngẩng đầu nhìn hắn: "Tôi... Có thể không kí không?"
"Có thể, em không kí thì sau này không cần làm gì, ở nhà sinh con hầu hạ bổn thiếu là được."
Moẹ!
Tô Vãn ở trong lòng lệ rơi đầy mặt.
Cô bỗng nhiên rất muốn đánh người.
"Tôi, tôi..."
Cô muốn nói một mình có thể đối phó một trăm Tô Như Nguyệt chắp cả thêm Dương Tuyết Tuyết, nhưng tuyệt đối không cần mỗi ngày đều nhìn một tên đàn ông giống Diệp Dục Sâm.
Mỗi ngày đó chắc chắn đều bị ức hiếp với trăm ngàn biến tấu khác nhau cô đây tất nhiên hiểu rõ mình không chống đối được với hắn a!
"Em muốn nói cái gì sao?"
Diệp thiếu nhìn biểu cảm như muốn nói gì rồi lại thôi của cô liền nhướng mày kiến.
"Tôi kí."
Cô bị nghẹn gần nửa ngày mới khó khăn gượng ép từ kẻ răng phun ra hai từ, nhìn cô nghiến răng nghiến lợi Diệp Dục Sâm có chút mắc cười.
Tô Vãn lười xem nội dung, lật tới lật lui tới tất cả chỗ cần kí tên rồi kí vào, xong xui ném xấp họp đồng trở lại cho hắn.
"Không tồi." Hắn tùy tay lật vài trang, "Xem em kí giỏi thế tôi cho em một phần thưởng."
"Thưởng cái gì thế?" Cô hỏi lại, ánh mắt sáng lên rồi tối lại, "Anh lại tính cho tôi thẻ nữa sao?"
"Bổn thiếu lấy thân mình làm phần thưởng cho em." Diệp đại thiếu nói, "Kể từ hôm nay không để em cô đơn mỗi đêm nữa, tôi bồi em ngủ."
Tô Vãn lần này đúng là rất rất là muốn mắng hắn.
Hai ngày qua cô chiếm giường hắn, một mình lăn tới lăn lui rất thoái mái nha, ai cần hắn bồi ngủ chứ?
"Phần thưởng này, tôi có thể... từ chối không?"
"Tất nhiên... không thể."
Diệp Dục Sâm ngay tức khắc cự tuyệt, tay cằm lấy bản họp đồng, "Thiếu gia đây vừa xuống máy bay, hơi lệch múi giờ, em theo lên đây hầu hạ tôi ngủ."
Tô Vãn: "..."
Em gái anh!
Cô uể oải bò dậy lếch theo sau chút sức lực cũng không có sao bồi hắn ngủ được đây.
Công phu tắm rửa của cô đúng là cao, tắm đến nổi ngủ quên cũng không hay.
Diệp Dục Sâm ở bên ngoài chờ lâu mà không thấy cô đi ra liền đi đến phòng tắm, mở cửa ra mới thấy cô nằm trong bồn tắm ngủ say sưa.
"Đồ ngốc này."
Hắn bất đắc dĩ cười cười mắng một câu, ôm lấy cô vớt ra khỏi bồn tắm vừa giơ tay lấy khăn tắm trên giá lau khô người cho cô.
Tô Vãn từ trong ngực hắn ngọ nguậy mấy cái tìm tư thế thoải mái tiếp tục ngủ không có dấu hiệu tỉnh dậy.
Diệp đại thiếu nhìn cô với lũ heo ngu ngốc không khác nhau là mấy.
Hắn ôm cô đặc lên giường, kéo chăn chắp cẩn thận sau đó mới rời đi.
Tần Thư đang chờ hắn ở thư phòng bên cạnh.
Diệp Dục Sâm muốn biết hai ngày này Tô Vãn đã xảy ra chuyện gì thế nên say người đi điều tra một số tin tức cho hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]