Tô Vãn không thích ứng được với sự cưng chiều của hắn, liền lùi lại: "Được rồi, tất cả tôi đều biết, anh như này, sao anh quản chuyện còn lắm lời hơn ba tôi ."
Gân xanh nổi trên trán Diệp Dục Sâm đầy hung hăng, hắn hừ lạnh một tiếng: "Dám nói tôi lắm lời, cô là người đầu tiên."
Tô Vãn: "..."
Anh thật ra rất lắm lời đấy, còn thích lo chuyện bao đồng!
Đương nhiên, lời này cô không có can đảm nói ra khỏi miệng.
Sáng sớm hôm sau, cô liền theo chỉ đạo của đoàn làm phim xuất phát đi xem căn cứ chế tác, Tần Thư vẫn như cũ tận tụy theo sát cô. Tô Vãn có chút đau đầu: "Tần quản gia, anh như này thật khiến tôi khó xử."
"Cái này là thiếu gia phân phó." Tần Thư cười đến ôn nhuận như ngọc, "Tiểu thư khi trò chuyện có thể nói tôi là trợ lý, sẽ không ai phát hiện gì đâu."
Tô Vãn càng không biết nói gì.
Nàng chẳng phải nữ chính, còn muốn có trợ lí a?
Nhưng phản đối vô hiệu, cô chỉ là tức thời im lặng.
Dương Tuyết Tuyết không lâu sau cũng đến cạnh chỗ cô.
"Tô tiểu thư, lại gặp nhau rồi." Cô gái kia đứng ngăn trước mặt cô, "Tôi nghe nói cô và Dĩ Trạch đã chia tay, là thật sao?"
"Có phải thật hay không không quan trọng, quan trọng là, Dương tiểu thư nghe được tin chúng tôi chia tay, giống như đang rất vui, có phải cảm thấy bản thân chịu đựng một thời gian dài như vậy, cuối cùng cũng được xuất đầu lộ diện?"
Tô Vãn cười mỉa mai: "Tôi vẫn là khuyên cô không nên vui mừng quá sớm, lấy thân phận và địa vị của cô, cho dù không có tôi, gia đình bọn họ cũng chẳng dễ gì cho hai người ở bên nhau."
"Ha ha ..." Dương Tuyết Tuyết cũng không tiếp lời mà chuyển sang chủ đề khác, ánh mắt dịch chuyển, rơi trên người Tần Thư, "Nghe nói Tô tiểu thư có bạn trai mới, chính là vị tiên sinh đi cùng này sao, quả nhiên là tuấn tú lịch sự."
Tần Thư đương nhiên là không phản ứng lại.
Tô Vãn cười một cái, không khách khí kéo anh ta ra phía sau lưng mình: "Cô luôn có vẻ quan tâm quá mức đối với đàn ông của tôi thì phải, hay do cướp đàn ông quen rồi nên nghiện? Muốn lập lại trò cũ?"
"Tô tiểu thư đừng lo lắng, không phải tất cả đàn ông tôi đều nhìn trúng như cô đâu, tôi đối với Dĩ Trạch là một lòng một dạ."
Dương Tuyết Tuyết cười đáp trả, trên người Tần Thư xẹt qua tia lạnh làm không khí xung quanh đột ngột đông cứng lại.
Tô Vãn cười khẩy nhìn cô ta bằng nửa con mắt chế nhạo.
May mắn thay, có người bên tổ chế tác gọi họ vào bắt đầu quay giải quyết được sự bê bối này.
Cảnh đầu tiên là Tô Vãn đóng cùng Dương Tuyết Tuyết.
Cốt truyện đơn giản là cô diễn vai nữ nhân độc ác vì được sủng mà kiêu ngạo đụng tới nữ chủ rồi bị hoàng đế trừng phạt.
"Cắt!"
Giọng nói giận dữ của đạo diễn phát ra sau dàn máy : "Nữ chủ đây là như thế nào? Khúc này diễn mấy lần rồi? Nếu không biểu hiện được thì lăn về trường học lại một lần nữa, đừng ở đây làm lãng phí thời gian của tôi."
Người đạo diễn này nổi tiếng trong ngành rất nghiêm khắc và dễ nổi nóng, chỉ cần không đạt yêu cầu của hắn thì tất cả đều chung cảnh chịu ăn mắng, mặc kệ bạn có là thân phận gì đi chăng nữa.
Dương Tuyết Tuyết đã rất uất ức nhưng không dám nói lại.
Danh tiếng của đạo diễn trông ngành được cho là rất có tiếng tâm, ông đã đoạt không ít giải thưởng lớn nhỏ, dù có là minh tinh hạng A ở nơi này bị mắng cũng chẳng dám đáp trả nói chi là cô.
Trong tình huống như thế này, cô ta quyết định đem sự phẩn nộ và căm ghét dồn lên người Tô Vãn.
Thật ra mà nói, chuyện này không liên quan đến Tô Vãn.
Đơn giản cô ta là không đủ thực lực, không theo kịp được tiết tất của Tô Vãn, toàn bộ cảnh quay cô ta luôn bị choáng ngợp dẫn đến hiệu bất thường thành ra là làm lại nhiều lần.
Cảnh đầu tiên, diễn bốn năm lần cũng không có gì quá đáng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]