Diệp Dục Sâm ở phía sau nhìn cô đang bận rộn, hắn cằm một tờ báo trên tay mà làm bộ làm tịch đến nửa ngày còn chưa lật sang mặt kế vì toàn bộ lực chú ý hắn đều dồn lên trên người cô.
"Đừng đi, dù sao bọn đạo diễn kia cũng không chọn em nhưng bên người anh hiện đang thiếu một thư kí riêng, nếu em nghĩ muốn đi làm thì hôm nay cứ đến công ty anh làm."
Tô Vãn chỉ nghĩ muốn cười ha hả vào mặt hắn.
Hầu hết lý do mà cô muốn đi làm là để sau này có thể rời khỏi hắn, hiện tại đầu cô mà có vấn đề mới nghe theo hắn đặc mình dưới mắt hắn cho hắn kiểm soát mình à.
"Diệp tổng, anh đừng nói đùa thế?" Cô nhanh như cắt lấy điện thoại ra khỏi túi xách, xoạt một cái đưa nó tới trước mắt hắn: "Anh xem mấy yêu cầu tuyển thư kí đi, bằng MBA nha, thành thạo nhiều ngôn ngữ, còn có một tá các điều kiện lung tung, anh cảm thấy tôi hợp chỗ nào?"
Diệp đại thiếu gia liếc nhìn màn hình điện thoại, sau đó lẳng lặng đóng trang tuyển nhân sự kia lại: "Tôi còn thiếu người bưng trà rót nước, mức lương tương đương với họ, mười vạn một tháng."
Tô Vãn thực sự chuẩn bị quỳ xuống.
Bưng trà rót nước mà mười vạn một tháng, tiền tên gia hoả này từ trên trời rơi xuống à.
"Nhưng bà đây không có hứng thú trở thành người hầu gái cho anh." Cô mắng bạo một câu thô tục: "Anh đây là đang khinh thường năng lực của tôi, tôi cũng là một thanh niên có lý tưởng được chưa?"
"Vậy lý tưởng của em chính là đi ra ngoài kia bán rẻ tiếng cười?" Diệp Dục Sâm hỏi.
Tô Vãn: "..."
Trời ơi, rốt cuộc có thể nên nói chuyện tiếp nữa không?
"Diệp tổng, anh chú ý cách dùng từ, tôi đây là bán nghệ không phải bán tiếng cười, oki!""Mặc kệ em muốn bán thứ gì, anh đều mua tất cả."
Diệp Dục Sâm quăng tờ báo trên tay đi, từ trên giường đứng dậy đi tới phía sau cô, ôm lấy hai vai đem cô quay lại đối mặt với hắn, "Người phụ nữ của anh, chỉ có thể bán cho anh."
Tô Vãn nhìn vào đôi mắt đen nhánh kia có một loại cảm giác giống như chính mình đã thực sự biến thành một món hàng.
Cô mỉm cười và giơ tay đẩy hắn ra: "Điều tôi muốn bây giờ nhất là là công việc tôi thích và nỗ lực hết mình vì nó, đừng nói với tôi anh có thể bao nuôi tôi, chị đây còn trẻ, còn chưa có bị bỏ rơi đến mức cầu người khác bố thí sống qua ngày."
Diệp Dục Sâm trầm mặt nhìn cô chằm chằm, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp.
Tô Vãn chẳng thèm quan tâm trong bụng hắn nghĩ như thế nào đi nữa, tùy tiện giơ tay lấy một cây son môi màu đỏ ớt từ kệ ra: "Làm người thì phải có mộng ước, có lẽ trong tương lai ngày nào đó không xa tôi cũng có thể bước tới đỉnh cao và có thể cũng không thua kém Giang Uyển Hinh đấy chứ."
"Em không cần so sánh với cô ta, hai người không giống nhau." Diệp Dục Sâm trầm trọng nói, giọng điệu rất là nghiêm túc."Tôi cũng không nghĩ muốn so sánh với cô ta, chắc chắn cô ta không so được với tôi mà." Tô Vãn quyết đoán gật đầu, dọn đồ trang điểm lại rồi quay sang ngồi ở mép giường, "Tôi luôn tự tin mình là tốt nhất, nếu không thì làm sao Diệp tổng đây nhìn qua vô số mỹ nữ rồi mà còn không chịu buông tha tôi, không phải sao?"
Khuôn mặt tên kia dần dà trở nên lạnh hơn.
Hắn từ trước tới nay chưa hề phủ nhận dung mạo cùng tài năng của cô nhưng vì điểm này mà hắn không nghĩ sẽ cho cô bước vào con đường giải trí khói súng mù mịt kia.
Trang điểm hoa hoè lộng lẫy thế kia mà đi ra ngoài nếu không bị người khác khi dễ hoặc là tự mình học mấy cái thối hư tật xấu trở về thì làm sao đây?
"Để A Thư đi theo em, đưa đội vệ sĩ đi cùng luôn, không cho phép em rời khỏi phạm vi trong tầm mắt bọn họ."
"Đại thiếu gia à, xin anh đừng làm loạn được không, tôi là đi phỏng vấn, không phải ra đánh nhau, mang nhiều người như vậy làm gì?"
Tô Vãn sắp quỳ gối thật rồi, "Tôi cũng chẳng phải con nít lên ba, biết rõ cái gì tốt xấu có thể tự bảo vệ tốt mình được không?"
Diệp đại thiếu cười hài hước: "Bị người ta bỏ thuốc mê khiêng tới khách sạn không biết xấu hổ còn nói có thể tự bảo vệ mình."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]