Tô Vãn vô tình trở thành bóng đèn, xoay người muốn lui đi ra ngoài nhưng Giang Uyển Hinh cũng đồng thời ngẩng đầu lên thấy cô: "Vị tiểu thư này nhìn hơi lạ mặt, Dục Sâm, cô ấy là ai thế?"
Tô Vãn dừng bước.
Lời nói ra của Giang Uyển Hinh tuy ôn nhu nhưng trong ánh mắt đã hiện rõ địch ý, cổ hỏi một câu uyển chuyển mà thật tế thì đang muốn chất vấn cô tại vì sao xuất hiện trong nhà người đàn ông của cô ta.
Diệp Dục Sâm buông quyển tạp chí trong tay ra quay qua nhìn Tô Vãn.
Hắn không nói gì chỉ nhìn chăm chăm vào cô với vẻ mặt khó đoán.
Tô Vãn không thể nào nhìn thấu tâm tư của hắn và cô cũng rất thức thời giả người tốt không làm phiền tối cho hắn.
"Diệp tổng, thư kí Chu có chút việc nhờ tôi đem đồ ngài muốn đưa tới đây." Cô nở một nụ cười khá khéo léo, "Tôi thấy ngài đang vội nên đem đồ giao cho quản gia rồi, hiện tại có cần tôi đi lấy cho ngài không? Nếu không còn việc gì khác, tôi không quấy rầy nữa."
Diệp Dục Sâm vẫn không lên tiếng, con ngươi đen thâm thúy xoay chuyển ảm đạm dần, cái nhìn tối tăm khó dò.
Bên này, Giang Uyển Hinh đã thở phào nhẹ nhõm, thu hồi tầm mắt rồi lôi kéo hắn các kiểu làm nũng, năn nỉ ỉ ôi cầu hắn cho cô ta ở lại đây.
Tô Vãn ra khỏi phòng khách, suy tính muốn đi trốn, vừa đi qua hoa viên của biệt thự đã đụng mặt ngay Tần Thư quản gia.
Trông thì quản gia cùng Diệp Dục Sâm tuổi trẻ cũng xấp nhỉ nhau thế nhưng lại có điểm bất đồng với tên mặt lạnh kia, người này toàn thân đều toát lên một cổ ôn nhu, ở chung một chỗ rất ấm áp và tốt.
Tô Vãn cùng anh ta hàn huyên đôi câu, ngọn lửa bát quái trong lòng cô nổi lên lửa hiếu kì, kéo anh ta để tìm hiểu tin tức: "Cái vị Giang tiểu thư kia cùng thiếu gia nhà anh có quan hệ gì vậy?"
Bị cô hỏi như vậy, Tần Thư chỉ mỉm cười khuôn mặt có chút mất tự nhiên: "Gian tiểu thư... Là bạn gái của thiếu gia."Tô Vãn nhàn nhạt a một tiếng liền không hỏi tiếp nữa.
Đáp án cô đã đoán ra được từ lâu, thực sự không có gì kinh ngạc lắm.
Cô còn nhớ rõ khi ở Cố gia, Diệp Dục Sâm từng thừa nhận với cô rằng hắn chỉ muốn mang cô về nuôi như một con thú cưng sẽ không cho cô làm bạn gái chính thức.
Vị trí này cô không chiếm được, Giang Uyển Hinh đã lấy rồi, điều này có nói lên được trong lòng của hắn thì vị đại minh tinh kia quan trọng hơn cô sao?
Nghĩ đến đây bất giác tự gõ đầu mình: "Mình thật ngốc mà, vừa nảy nên vọt vào làm nháo một hồi có hơn không, nếu chọc giận bạn gái của hắn nói không chừng tên kia sẽ đuổi mình đi, biện pháp đơn giản như vậy, mình sao không nghĩ ra sớm hơn nhỉ."
Tần Thư: "..."
Anh ta thấy cô cúi đầu không nói cứ tưởng vì cô khổ tâm muốn đi tới an ủi.Kết quả...
"Không được, thừa dịp Giang Uyển Hinh còn chưa đi mình phải nháo một lần, nếu cửa này không qua sau này không còn cửa khác."
Tính tình của Tô Vãn nói gió chính là mưa, ngẩng đầu mắt nhìn thấy cách cửa biệt thự không xa, cô đi thẳng tới đó.
"Tô tiểu thư, ngài bình tĩnh một chút, hiện tại ngài vào đó thiếu gia sẽ giết chết ngài."
Tần Thư vội vàng đem cô ngăn lại, "Thiếu gia ghét nhất kẻ nào đối nghịch với ngài ấy, nếu để ngài ấy biết tiểu thư tính kế nên, hẳn về sau tiểu thư sẽ khổ ngày ngày."
Tô Vãn ngừng giãy dụa.
Tần Thư nhanh chóng kéo cô đi, để tránh lại tâm huyết lại dâng trào đi qua đó quấy rối thật.
Không bao lâu sau, Diệp Dục Sâm sai người tiễn Giang Uyển Hinh về.
Vị đại minh tinh kia không nguyện ý đi, nháo loạn các kiểu cuối cùng vẫn không thành công.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]