"Thực tế thì thiếu gia thích dạng người giống như tiểu thư đây." Tài xế nói, "Tôi theo thiếu gia đã bốn, năm năm rồi, cũng chưa bao giờ thấy ngài ấy đối tốt với người phụ nữ nào như vậy."
"Cắt..."
Tô Vãn tức giận, buông tay khoát trên vai hắn ra trực tiếp kéo cửa xe leo lên ngồi.
Cô dùng hành động thiết thực để tỏ thái độ khinh bỉ.
Người lái xe cũng tỏ vẻ bất lực.
Tuy nhiên đều mà bọn họ không hề biết là một màn này bị mẹ con Tô Như Nguyệt đang đi ra cửa Tô gia đã nhìn thấy hết.
Lâm Mỹ Lan lấy điện thoại chụp lại cảnh đó rồi lưu lại.
"Tôi biết ngay làm gì tiểu tiện nhân đang êm đang lành lại đồi cùng Cố Dĩ Trạch hủy hôn, hoá ra là ở bên ngoài có người."
Lâm Mỹ Lan cười lạnh lùng, "Nhìn hắn cũng không phải cái dạng giàu có gì, còn không bằng một ông giữ xe, không biết cái đầu thối kia nghĩ cái gì, vì một người như thế này mà từ bỏ Cố Dĩ Trạch."
"Mẹ mau đem ảnh chụp này gửi cho anh Dĩ Trạch đi để anh ấy thấy rõ bộ mặt của con tiện nhân Tô Vãn." Tô Như Nguyệt có chút gấp gáp không chờ nổi.
"Không vội."
Lâm Mỹ Lan nói rồi giơ di động của mình hướng biển số xe BMW chụp lại, biểu cảm trên khuôn mặt bà ta vô cùng châm chọc, "Giữ lại một chút vật sau này đưa cho dì Cố của con sẽ tốt hơn."
Bên kia, Từ Thụy đang nói chuyện điện thoại với Tần Thư.
"Thư kí Tần, phiền ngài nói một tiếng với Diệp tổng những chuyện ngài ấy kêu tôi làm, tôi đã đáp ứng thoả đáng hết rồi, giờ xin Diệp tổng giơ cao đánh khẽ, làm ơn đừng tính toán hành vi sai lầm của tôi trước đây." "Từ thiếu yên tâm, thiếu gia nhà tôi nói thì nhất định sẽ giữ lời."
Kết quả, không bao lâu sau, cảnh sát đã gõ của nhà Từ Thụy, đem hai cha con bọn họ mang đi và nói rằng có người đã thông báo nghi ngờ bọn họ rửa tiền phạm pháp cùng với đám xã hội đen nên cần phải mang về điều tra.
Sau khi xong việc, cục trưởng cục cảnh sát đem chuyện này báo cáo lại cho Tần Thư và Tần Thư nói lại Diệp Dục Sâm.
Diệp Dục Sâm cười khẩy, từ từ xử lí một số email trong máy: "Tôi chỉ bảo người của tôi không tìm hắn tính sổ, còn cảnh sát muốn gì, đều đó chúng ta không can thiệp."
Tần Thư cười mỉm gật đầu nói:
"Khi dễ người khác, còn tưởng có thể rút lui toàn thây..." Diệp Dục Sâm lại cười một cái, biểu tình xấu xa và nguy hiểm, "Nói với cục trưởng Trình, định tội danh không cần quá tàn nhẫn chỉ cần cho phạt vô thời hạn."
Tần Thư: "..." Cái này là nói không can thiệp nhỉ?
Tô Vãn trở lại biệt thự của Diệp Dục Sâm, ngoài ý muốn phát hiện tên nào đó đã về rồi bên người còn có một cô gái.
"Dục Sâm, anh không nói một tiếng gì hết đã rời Đế Đô, thậm chí còn không nói với em, làm hại em tốn công tìm anh." Cô gái đang ngồi bên cạnh Diệp Dục Sâm, cổ câu lấy cánh tay hắn làm nũng, "Ở Michelin em có đặt chỗ, tối nay chúng mình cùng nhau ra ngoài ăn cơm được không anh?"
Đây là... Giang Uyển Hinh.
Tô Vãn vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra ngay đối phương.
Người đó là một nữ minh tinh đang hot nhất hiện nay, diễn xuất của cô ta rất tốt. Cô ta từng được vô số đàn ông tôn sùng là nữ thần quốc dân thế hệ mới, có rất nhiều người giàu có vì cô mà chi khủng, tuy nhiên nghe nói cổ nhìn ai cũng chướng mắt.
Bây giờ nhìn sơ đã biết thì ra đã có một ông chủ lớn ở phía sau rồi.
"Đêm nay tôi có việc, đổi ngày khác đi."
Diệp Dục Sâm lãnh đạm cự tuyệt lời mời của mỹ nhân, nhưng Giang Uyển Hinh không quan tâm, "Chúng ta đã lâu không gặp, anh không muốn em sao? Dục Sâm, đêm nay em ở lại đây được không?"
Tô Vãn không ngốc nhìn một cái liền biết rõ quan hệ của hai người này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]