Mấy tên vệ sĩ do tên nào đó phái đi bảo vệ cô, nói dễ nghe là bảo vệ an toàn nhưng thực ra là viện cái cớ muốn giám sát can thiệp vào sự tự do hoạt động của cá nhân cô.
Nhưng cô bác bỏ lại không có hiệu quả.
Sau khi dùng bữa sáng xong, cô dự định đi về nhà tìm Tô Như Nguyệt tính sổ.
Tần Thư gọi tài xế đưa cô về còn tặng kèm bốn tên mặc áo vest đen ở phía sau.
"Tôi chỉ là về nhà, thực sự chỉ trở về một chút, anh kêu tôi mang theo những người này lỡ bị người khác nhìn thấy thì sẽ rắc rối lớn."
"Thiếu gia nói, nếu Tô tiểu thư muốn đi ra ngoài nhất định phải mang theo bọn họ đi cùng, nhưng ngài có thể yên tâm, bọn họ chỉ xuất hện khi ngài gặp nguy hiểm." Tần Thư làm động tác mời yêu cầu cô lên xe.
Tô Vãn lại một lần nữa cạn ngôn từ.
Nhưng là hiện tại cô đang rất nóng lòng quay lại tìm Tô như Nguyệt tính sổ, khônh rảnh ở chỗ này cũng anh ta lãng phí thời gian, cho nên chỉ có thể lạnh lùng hừ một tiếng, kiềm nén kích động liền ngoan ngoãn làm theo lời hắn nói.
"Diệp Dục Sâm, anh là tên khốn!"
Ngồi trong xe, Tô Vãn nhớ lại thái độ của Diệp Dục Sâm khi sáng trước lúc rời đi, càng nhớ lại càng thấy trong lòng mình không thoải mái chút nào.
Ban đầu, Diệp Dục Sâm muốn là thân thể của cô, còn cô lại muốn mượn quyền thế của hắn đối phó với tên họ Từ và cả mẹ con Tô Như Nguyệt, hai bên đều có những mưu tính của riêng mình, đây ắc hẳn phải là một cuộc giao dịch sòng phẳng.
Tô Vãn cảm thấy những điều kiện mình đưa ra không quá vô lý, nhưng thái độ của người nào đó thế là thế nào?
Liền tính là anh ta không đồng ý thì thôi còn hướng cô nổi giận là sao, khiến cô cảm thấy chính mình giống kẻ làm lỗi với anh ta vậy.
Đúng là thằng đàn ông đáng chết!
Tài xế xe và mấy tên vệ sĩ đưa Tô Vãn đến trước cửa của Tô gia sau đó liền tự động rút đi, y như lời Tần Thư nói, không gây ra bất kỳ rắc rối nào cho cô.
Có vẻ như thực sự họ chỉ là đến đây bảo vệ an toàn cho cô.
Tô Vãn nhẹ nhõm mà thở ra một hơi.
Vừa vào nhà, dì giúp việc đã chạy đến nói với cô có Cố thiếu gia tới tìm mình, còn đang ngồi ở phòng khách uống trà.
Tô Kiến Nam thì đang ngồi bên cạnh ân cần hỏi han các chuyện trông vô cùng nhiệt tình đón tiếp.
"Dĩ Trạch, sự việc tối qua con ngàn vạn lần đừng có để trong lòng, Vãn Vãn nó bị ấm đầu mới nói hươu nói vượn, con bé thích con như vậy khẳng định không có ý định từ hôn với con, con yên tâm, con bé về nhà chú sẽ dạy bảo nó lại thật tốt." Giọng điệu của Tô Kiến Nam đầy sự tâng bốc, nịnh nọt.
"Con đã về rồi." Một giọng nói lạnh lùng phía sau cánh cửa truyền tới, hai người theo âm thanh nhìn thấy Tô Vãn từ cửa đi vào, "Bố, bố muốn nói gì với con sao?"
"Con... cái con bé này, làm sao bây giờ mới chịu về? Gọi điện thoại cũng không bắt máy, có biết là bố lo lắng cho con không?" Tô Kiến Nam đứng lên, "Dĩ Trạch nó sáng sớm đã chạy sang đây tìm con, vẫn ngồi chờ tới tận bây giờ, được rồi, các con nói chuyện đi, bố vào bếp chuẩn bị ít trái cây."
(Edit phẩn nộ: Ông bố này giả tạo ghê quá.)
Ông ta muốn dành không gian riêng cho Tô Vãn cùng Cố Dĩ Trạch ở chung vì thế liền tùy ý tìm cái cớ rời khỏi.
Thế nhưng vừa lúc ông ta sắp đi ngang qua hai người họ, một khắc kia Tô Vãn bỗng cười ra tiếng khinh bỉ: "Không có gì để nói, cái gì nên nói đêm qua đã nói hết, tôi là muốn từ hôn, đơn giản chỉ có vậy, chuyện còn lại... rất tiếc tôi không muốn nghe."
Khuôn mặt Tô Kiến Nam biến sắc cứng đờ ra.
"Tất nhiên, nếu Cố thiếu đây nguyện ý đền bù cho mấy năm tuổi trẻ của tôi đã lãng phí trên người anh thì tôi rất vui lòng nhận lấy."
Cô Dĩ Trạch híp mắt nhìn cô với vẻ mặt trào phúng, hiển nhiên là hắn cảm thấy cô đã quá mức đem chính bản thân mình đề cao.
Tô Kiến Nam sắc mặt đã xanh mét lúc sau lại trở tím, trừng mắt tức giận quát thẳng vào mặt cô: "Con ăn nói bậy bạ gì đó, chuyện đêm qua còn chê chưa đủ nháo hả?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]