Mắt thấy mình bị buộc đi đến đây, Tô Vãn đơn giản từ bỏ giãy giụa, nắm bắt lấy sơ hở trong lời nói của hắn và đấu tranh cho quyền lợi của chính mình.
Diệp Dục Sâm lạnh lùng nhìn cô: "Nó phục thuộc vào những gì cô muốn."
"Quyền lợi về tiền tài, địa vị." Cô thậm chí không nghĩ đến nó thì đã nói ra khỏi miệng, "Nói tóm lại, anh có thể cho tôi mọi thứ."
Diệp Dục Sâm nhìn cô, con ngươi thâm thúy đầy u ám, gần như hút cô vào đấy.
"Anh có thể không?"
Tô Vãn bị hắn nhìn đến nổi cả người dựng lông tơ, yếu ớt rụt cổ lại, "Thật ra, tôi cảm thấy hơi quá, nhưng không có cách nào, tô là một người lòng tham vô đáy, cái đó đời này không thay đổi được, nếu anh cảm thấy phiền phức, xem như tôi chưa nói gì, giao dịch liền hủy bỏ, anh đem tôi đuổi đi."
"Có thể." Diệp Dục Sâm lạnh lùng ném lại hai từ.
"Tôi có thể đi ngay bây giờ rồi đúng không?" Tô Vãn lắng nghe anh ta đưa ra câu trả lời lập tức phấn khởi, "Diệp tổng anh minh, tôi biết anh là một người thông minh, việc kinh doanh lỗ vốn này chắc chắn anh không làm."
Cô nắm lấy tay nắm cửa và định đẩy cửa xuống xe, sau lưng truyền đến tiếng nói từ tính của người nào đó, "Ý tôi là, cô có thể làm bất cứ điều gì cô muốn."
Sau một lúc, nụ cười trên mặt Tôn Vãn đã cứng đờ, một hồi lâu mới quay đầu lại và im lặng nhìn hắn: "Diệp thiếu, anh đừng xúc động nhất thời, nhìn tôi xem, có khuôn mặt lòng tham không đáy, tôi ở lại cạnh anh, sớm hay muộn gì cũng đem anh hút sạch khô máu."
"Cô có thể thử."
Diệp Dục Sâm cười khẩy, vươn tay giữ lấy cổ tay cô và kéo mạnh, cô liền nằm trong lòng ngực hắn.
Tô Vãn vừa muốn giãy giụa nhưng ngay lập tức bị anh ta giữ lại: "Quên nói với cô, bổn thiếu gia thích cô xoè tay xin tiền và quyền lực, huống hồ tôi luôn cảm thấy những người viết lòng tham lên mặt so với những người ngoài miệng nói không cần lại đáng yêu và thành thật hơn nhiều.
Tô Vãn: "..."
Ai có thể nói cho cô biết cô đang gặp phải những điều gì đây?
"Mặc kệ dù sao đi nữa, hiện tại chắc chắn là tiểu cục cưng đang bị người khác khi dễ, có hai người phụ nữ tìm người đến khi dễ cô, vừa nãy còn làm cô thân bại danh liệt."
Cô chấp hai tay lại trước ngực và cầu nguyện, biểu tình vô cùng chân chó, "Tôi nói Diệp tổng, vì lời hứa nhỏ bé dễ thương của anh tôi đáp ứng quay lại với anh. Anh có phải là rất ngạo nghễ hay không, vừa chơi tôi vừa giúp tôi trả thù?"
"Không phải là không thể giúp cô." Diệp Dục Sâm liết cô một cái, biểu hiện trên khuôn mặt của hắn rõ ràng: "Nhưng phải xem biểu hiện của cô."
Đại não của Tô Vãn sụp đổ: "Cái gì biểu hiện?"
"Thân là sủng vật, nếu muốn ăn cơm từ tay chủ của cô thì phải làm cái gì đó để làm hài lòng chủ nhân trước." Hắn cười như không cười nhìn cô.
"Vật nhỏ, cô hiểu ý tôi không?"
"Không hiểu." Cô dang tay, biểu tình vô tội.
Đôi mắt Diệp Dục Sâm ngày càng u tối.
Sau khoảng nửa phút bế tắc, hắn bất ngờ giữ lấy gáy cô, ép cô vào lòng mình, cúi đầu và nhắm chính xác đôi môi khiến hắn ngày đêm nhung nhớ.
"Ngô..." Tô Vãn duỗi tay đẩy hắn ra.
"Học được rồi?" Diệp Dục Sâm hỏi.
Tô Vãn cúi đầu xuống, lau đôi môi bị hắn ngậm đến sưng đỏ, trong lòng sinh ra một cổ khí muốn giết người.
Tên khốn vô liêm sỉ và hống hách này!
"Anh ngoại trừ khi dễ tôi, chiếm tiện nghi của tôi thì còn có bản lĩnh gì khác nữa?"
"Rất nhiều bản lĩnh, cô có vài thập kỷ từ từ mà phát hiện." Diệp Dục Sâm cười, gọi tài xế lái xe.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]