Editor: Alissa.
"Tôi không muốn biết bất cứ điều gì, và tôi không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với các người, vì vậy anh hãy đi nói với ông chủ của anh kêu anh ta tránh xa tôi ra." Tô Vãn lòng đầy phẫn nộ.
"Chuyện đó chính ngài nói với ngài ấy đi, tôi không thể nói giúp được."
Tần Thư cười như cũ, duỗi tay làm tư thế mời, "Thiếu gia kêu ngài lên xe chờ ngài ấy."
"Anh có thể mà, thật sự." Tô Vãn nghiến răng nhìn xung quanh toàn là vệ sĩ, bực bội kéo cửa xe chui vào.
Không lâu sau, Diệp Dục Sâm tới.
"Cô vẫn còn muốn chạy sao?" Hắn hỏi.
Có thằng ngốc tử mới không chạy đó.
Tô Vãn cúi đầu trong lòng thầm quyền rủa hắn.
"Xem điệu bộ này... Không còn làm ra vẻ ngoan ngoãn nghe lời ư." Diệp Dục Sâm nhìn thấu tâm tư cô, đôi môi độc ác mà gợi lên một sự nhạo báng cô.
Tô Vãn giận dữ: "Anh muốn làm gì?"
"Mấy ngày nay tôi đã suy nghĩ một chuyện, có nên đánh gãy đôi chân cô để sau này cô khỏi chạy nữa."
"Anh bị điên rồi!" Cô chửi ầm lên, gần như từ ghế dựa nhảy dựng lên, "Anh như vậy là phạm pháp!"
Diệp Dục Sâm cười lạnh, biểu hiện ngày càng thú vị hơn: "Em nói tôi là xã hội đen cơ mà, xã hội đen làm chuyện phạm pháp có gì lạ?"
Tô Vãn giận dữ.
Nhưng cô ấy không dám phác tác, ương ngạnh nuốt cục tức xuống, thay đổi một câu nói uyển chuyển hơn: "Nhưng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138467/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.