Trung tá về đơn vị, Diệp Vũ lại trở về đại viện.
Trong đại viện, tiếng quân ca lanh lảnh, không khí trong lành, vô cùng thích hợp để an thai.
Diệp Vũ đang trong thời gian an thai, thỉnh thoảng lại nhận được điện thoại "xả giận" của Trình Lam.
“Mẹ kiếp, rốt cuộc vì sao tôi phải chịu trách nhiệm với hắn chứ? Gã đó căn bản là một thằng khốn, một thằng khốn!” Trình Lam lại đang gào thét ở đầu dây bên kia.
“Người có tiền thì mất tiền, người không có tiền thì mất sức. Hắn đã mất tiền, thì bà mất chút sức theo cũng là khó tránh khỏi. Bình tĩnh đi.” Diệp Vũ vừa gặm táo rôm rốp, vừa thuận miệng an ủi bạn thân.
“Vãi, bà rốt cuộc là phe nào vậy?”
“Đương nhiên là phe bà rồi. Mà nói chứ, trên thực tế bà có mất mát gì đâu.”
“Bà đây mà không mất mát? Bà đây còn chưa thành 'chính cung nương nương' đâu mà ngày nào cũng phải 'choảng' nhau với một đám tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ, tiểu lục.”
“Bà đừng nói với tôi là bà 'choảng' thua đấy nhé.”
“Vãi, tôi là người vô dụng thế sao? Tôi mà không xử lý c.h.ế.t đám đó à? Gã đàn ông này hiện vẫn là "vật sở hữu" của tôi, bọn họ dám mơ tưởng tức là muốn ch·ết.”
“Hỏa khí của bà dạo này lớn thật đấy.”
“Gã khốn đó vậy mà dám nhân lúc bà đây sáng sớm chưa dậy, tự ý nộp đơn từ chức thay bà đây! Mẹ nó chứ, tôi còn chưa phải là người của hắn, có ai tự tung tự tác như vậy không?”
Diệp Vũ thở dài: “Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-cung-phai-co-nguyen-tac/4797033/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.