Mặc vest, đeo cà vạt, giày da bóng loáng, dáng người thẳng tắp, mày kiếm mắt sáng. Ngoại trừ mái tóc ngắn đặc trưng của quân nhân, anh đúng chuẩn là một soái ca chất lượng cao khiến phụ nữ phải thét chói tai.
Diệp Vũ xoay vai anh, ngắm nghía từ trên xuống dưới một lượt, sau đó che mắt lại: “Tiểu Bạch nhất định sẽ nghĩ anh đến để cướp spotlight. Anh cướp hết sự nổi bật của chú rể rồi.”
Tiêu Triệt hôn chụt lên má vợ, nghiêm túc một cách không đứng đắn: “Thế chẳng phải là anh đang làm em nở mày nở mặt sao?”
“Nói gì thế, em là loại người hư vinh à?”
“Vậy để anh hư vinh thay em là được chứ gì.”
“Vẫn nổi bật quá.” Diệp Vũ hơi khó xử, “Trước đây anh mặc quân phục tuy cũng đẹp trai thật nhưng không đến mức 'sáng lòa' thế này. Quả nhiên mấy kiểu 'hoàng tử kim cương' này có sức sát thương quá lớn.”
Tiêu Triệt lập tức tỏ vẻ hối hận: “Vợ ơi, sớm biết thế lúc trước anh mặc luôn bộ này cho em lóa mắt, có phải anh đã không phải đợi lâu như vậy mới được kết hôn không.”
“Cút! Lúc trước mà anh ăn mặc kiểu này, chị đây đã coi anh như người qua đường rồi.”
“Không phải em nói sức sát thương rất lớn sao?”
“Có lớn bằng 'sức sát thương' của nắm đ.ấ.m em không?” Diệp Vũ giơ giơ nắm đấm.
“Bà xã thắng.” Vị trung tá cam bái hạ phong.
“Mấy gã 'cầm thú' khoác áo ngoài 'văn nhã' ấy, chị đây luôn 'kính nhi viễn chi' (kính trọng nhưng lánh xa). Loại người đó chỉ thích hợp để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-cung-phai-co-nguyen-tac/4797030/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.