Hoàng hôn trong núi thật quyến rũ, khiến lòng người ta như lắng lại.
Đắm mình trong ánh chiều tà, Tiêu Triệt ngồi một mình trên một sườn dốc, nhìn dãy núi xa xăm, lòng đầy tâm sự.
“Một mình chạy ra đây nghĩ gì thế?” Phía sau truyền đến giọng nói đùa cợt của trung đội trưởng, rồi một người ngồi xuống bên cạnh anh.
Tiêu Triệt không nhúc nhích, chỉ cảm khái nói: “Làm quân nhân, có phải là chúng ta rất có lỗi với gia đình không?”
“Quân nhân không phụ lòng đất nước, nhưng lại luôn nợ gia đình và người nhà quá nhiều.” Trung đội trưởng cũng có chút tâm trạng.
“Chuyện của ba tôi lần trước, tôi đã thấy rất có lỗi với cô ấy. Giờ tôi mới biết lúc đó cô ấy đang mang thai. Tôi cảm thấy mình đúng là một thằng khốn.”
Trung đội trưởng vỗ mạnh vào vai anh, không nói gì.
“Tôi thích cô ấy, yêu cô ấy, cưới cô ấy về nhưng lại chỉ có thể để cô ấy gánh vác gánh nặng của cả hai gia đình. Đây mà là thích sao? Là yêu sao? Cô ấy rõ ràng xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn. Cô ấy là một cô gái tốt như vậy.”
“Thích, yêu, thì tự nhiên muốn giữ người đó cho riêng mình, ai cũng vậy thôi.”
“Tôi thấy có lỗi với cô ấy. Những lúc cô ấy cần, tôi chẳng bao giờ có mặt bên cạnh.” Tiêu Triệt hiếm khi tỏ ra uể oải, anh hận mình đến mức đ.ấ.m mạnh xuống t.h.ả.m cỏ bên cạnh, tạo thành một vệt lõm.
“Nếu đã đau lòng vì cô ấy, sao còn không mau gọi điện thoại cho cô ấy đi?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-cung-phai-co-nguyen-tac/4797026/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.