“Là tôi, có chuyện gì sao?”
“Chúng tôi hy vọng cô có thể giả làm nhân viên y tế đi vào.”
Hai viên cảnh sát đi theo Diệp Vũ đến đây nhìn cô với vẻ mặt kinh hãi. Để một quân tẩu đóng giả nhân viên y tế đi vào? Đây là phương án kiểu gì vậy? Diệp Vũ hít sâu một hơi, cúi đầu cười khẽ: “Xem ra có người đã tiến cử tôi với các anh rồi.” Chú Ba à, chú thật biết “vượt tỉnh” lo chuyện bao đồng mà.
Vị cảnh sát cấp cao nọ mỉm cười đầy ẩn ý: “Chắc cô cũng đoán được là ai rồi.”
“Tôi vào thì không thành vấn đề. Nhưng tôi đang có thai, nhìn thấy cảnh m.á.u me quá có thể sẽ bị ốm nghén. Như vậy cũng không sao chứ?”
“Tôi nghĩ như vậy, bọn cướp sẽ càng yên tâm hơn.”
“Vậy thì tôi OK. Lấy quần áo đây.” Chỉ cần không sợ cô làm vướng chân là được.
Sau khi thay đồ y tá trong xe, Diệp Vũ bước xuống, biến thành một cô y tá bốn mắt xinh đẹp, trông cực kỳ ngây thơ, vô hại, hệt như một con thỏ trắng.
Đi vào với bộ dạng này, thật sự không phải là tặng không cho chúng thêm một con tin sao?
“Lấy cho tôi ít nước sát trùng bệnh viện xịt lên người, mùi bệnh viện trên người tôi không nồng lắm.” Diệp Vũ ngửi ngửi tay áo, đưa ra yêu cầu.
Cô mở hòm t.h.u.ố.c cấp cứu xách tay ra, nhìn lướt qua các thiết bị y tế và d.ư.ợ.c phẩm bên trong, trong lòng đã nắm rõ.
“Còn yêu cầu gì khác không?” Vị cảnh sát cấp cao kiên nhẫn hỏi.
“Lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-cung-phai-co-nguyen-tac/4797025/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.