Cảm giác bị người ta cho leo cây là như thế nào? Diệp Vũ cảm thấy thật "táng tận thiên lương".
Mùa đông năm nay ở XX lạnh thật đấy. Trời còn chưa sáng cô đã phải lên tàu hỏa, chờ đến hừng đông thì tới thành phố X. Kết quả là, cô ở nhà ga chờ mãi, chờ gần hai tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy bóng dáng vị thiếu tá nào đó nghe nói là sẽ tới đón.
Gọi điện thoại ư? Cô không tài nào nhớ nổi cái số liên lạc đối ngoại của đơn vị mà lần đầu anh cho. Còn gọi di động? Khỏi cần nghĩ, số gọi đến lúc nào mà chẳng bị giấu.
Diệp Vũ thấy rối rắm vô cùng, đi cũng không được, mà chờ cũng không xong.
Cắn môi, Diệp Vũ quyết định chờ đủ hai tiếng, quá giờ thì không đợi nữa.
"Cha mẹ ơi, cho người ta leo cây cũng không phải kiểu này chứ! Giờ là cái thời tiết gì cơ chứ, đây không phải là đang hành hạ người ta sao? Cô đang ở nhà có điều hòa, có lò sưởi, việc gì phải lặn lội mấy ngàn dặm chạy tới đây chịu khổ thế này."
Nhưng mà, Diệp Vũ cũng không quay đầu bắt xe về ngay, cô đến khách sạn lần trước mình ở để nhận phòng.
Ra khỏi cửa là tốn tiền. Lần trước cô không bắt vị thiếu tá kia trả tiền, lần này anh liền cho cô leo cây. Xem ra người tốt đúng là không làm nổi.
Về đến khách sạn, Diệp Vũ chui thẳng vào chăn đi ngủ. Trời đất bao la, ngủ là lớn nhất.
Một giấc này ngủ say như c.h.ế.t. Lúc mở mắt ra, trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-cung-phai-co-nguyen-tac/4796996/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.