Tiêu Triệt đến thăm ông ngoại, nhân tiện dẫn vợ về nhà.
Ông Tiếu chỉ giữ hai người ở lại ăn bữa cơm trưa, sau đó nhanh chóng đuổi người ta đi.
Vì vậy, đồng chí thiếu tá đi theo vợ song song về nhà.
Chuyện đầu tiên Diệp Vũ sau khi về nhà là chạy thẳng vào thư phòng mở máy tính lên.
Tiêu Triệt làm chuyện chính là trực tiếp khiêng người đi về phòng ngủ, tiến hành giao nộp thuế chính là vận động nhẹ nhàng.
“Choáng, thả em xuống, em muốn mở máy tính, em muốn lên mạng.”
“Trước tiên phải để anh giao nộp thuế đã.”
“Cút.”
“Bà xã anh nhớ em lắm.”
“Anh nhớ em thì em nhận, trước tiên để em mở máy tính đi.” Diệp Vũ nhân dịp hắn cởi quần áo bò từ trên giường xuống đất.
Tiêu Triệt nhào tới ôm người nọ đặt lên trên giường rồi đè lên, động tác nhanh gọn lột sạch, dứt khoát đánh phá.
“A… khốn kiếp….” Cô nắm tay thành quyền đấm vào vai anh.
“…”
“… chậm một chút…Ưm…”
“…”
Giao nộp thuế kéo dài, tương đối tốn thời gian.
“Bà xã, anh yêu em…”
Diệp Vũ ôm mảnh lưng trần truồng của anh, mệt mỏi thở ra, mơ hồ nói, “Anh yêu quá mãnh liệt rồi.”
“Thật xin lỗi.”
“Thế nào?”
“Tân hôn đã bỏ rơi em.”
“Ngốc à, em không sao.”
Anh liếm cổ cô, hưởng thụ những ngọt ngào ấm áp từ cơ thể hai người, “Nhớ anh không ?”
“Ừ.”
“Thật muốn rồi hả ?”
“Thật muốn rồi.” Nghĩ thế nào sao muốn đập chết người a.
Tiêu Triệt mãnh liệt hôn cô, tiếp tục phong vân.
Lại thêm một trận chiến kéo dài, Diệp Vũ dùng cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-cung-phai-biet-cach/34428/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.