Gia đình Diệp, Tiêu chưa từng gặp mặt xuất hiện lại như bạn bè lâu năm gặplại, không hề khoa trương, cũng không phải đỏ mắt như cừu địch, rất bình thản vui mừng.
Thiếu tá không có ở đây, Diệp Vũ bày tỏ thái độ mình là nhân viên phục vụ đi cùng duy nhất, áp lực rất lớn.
“Bà thông gia, bà ngàn vạn lần đừng nói như vậy, quân nhân dĩ nhiên phảiphục tùng mệnh lệnh trước tiên. Tiểu Vũ lựa chọn gả cho quân nhân dĩnhiên là đã chuẩn bị tư tưởng. Ngược lại tôi cảm thấy tôi vứt được mộtnha đầu không chăm chỉ cho ông bà phụ trách nhiệm, đứa nhỏ này từ nhỏ đã da dày thịt béo, nếu đáng đánh thì ông bà cứ đánh, muốn mắng cứ mắng,coi như con mình…”
Mẹ, mẹ đúng là mẹ ruột của con sao? Tại sao có thể áp dụng chính sách như với con dâu nuôi từ bé với ba mẹ chồng vậy?
“Ngàn vạn lần đừng nói như vậy, Tiêu Triệt nhà chúng tôi cũng đã bị chúng tôi làm hư rồi, sẽ không chăm sóc được cho Diệp Vũ. Chúng tôi còn sợ DiệpVũ phải chịu uất ức đấy.”
“Sao có thể sao có thể.”
“…”
Thiếu tá nào đó không có ở đây, nhưng thái hậu nhà mình khoe con rể như hoa.
Dĩ nhiên Diệp Vũ cũng cảm thấy dáng dấp thiếu tá nào đó giống như hoa, cởi quân trang xuống, công phu đều rất lợi hại, như một gốc cây hoa đào tolớn…
=|||
Cô không để ý lại không trong sáng rồi.
A mi phò phò, thiện tai thiện tai !
Nói tóm lại, tư tưởng của mẹ Diệp chính là: con gái củi mục nhà mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-cung-phai-biet-cach/34427/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.