Cảm giác bị người khác lừa bịp thế nào?
Diệp Vũ cảm thấy đúng là táng tận lương tâm.
Mùa đông năm nay ở thành phố XX rất lạnh, lúc trời còn tối cô đã an vị trên xe lửa. Đợi đến khi trời sáng đến thành phố XX, kết quả là đứng ở trạmxe lửa mòn mỏi chờ hai tiếng đồng hồ cũng không thấy bóng dáng thiếu tánọ ở đâu.
Gọi điện thoại? Cô còn không nhớ số điện thoại lần đầu tiên anh gọi chomình lúc ở đơn vị. Gọi điện thoại, không cần nghĩ cũng biết luôn là sốẩn giấu.
Diệp Vũ vô cùng bối rối, chờ cũng không được, chờ cũng không xong.
Khẽ cắn răng Diệp Vũ quyết định chờ thêm hai giờ nữa, nếu không được thì không chờ nữa.
A aaaa, lừa người cũng không cần phải lừa đặc biệt như vậy chứ. Trời ạbây giờ là lúc nào, trong nhà có máy điều hòa ấm áp cô không ở sao lạichạy mấy ngàn dặm đến nơi này chịu khổ không biết.
Chỉ là Diệp Vũ cũng không quay đầu ngồi xe về, cô sẽ đến khách sạn lần trước ở.
Ra khỏi cửa chính là đốt tiền. Lần trước cô không tìm thiếu tá thanh toán, lần này anh liền gạt cô. Xem ra cô không thể làm người tốt được.
Đến khách sạn Diệp Vũ chui luôn vào chăn ngủ không biết trời đất bao la gì nữa.
Giấc ngủ này cũng không thể bỏ qua hiện thực, vừa mở mắt trời đã sáng, lúc này là lúc không thể ra ngoài mua bữa sáng.
Diệp Vũ lấy từ trong ba lô một gói bánh bích quy, trong lòng thầm nói: Thiếu tá, em nhớ mặt anh rồi đấy!
Ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-cung-phai-biet-cach/34422/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.