Diệp Vũ dường như không nhớ nổi sự tình xảy ra như thế nào.
“Chị dâu, uống chút sữa nóng.”
Diệp Vũ thẫn thờ nhận lấy ly sữa nóng, mắt dần chú ý đến gương mặt lo lắngcủa tiểu Trương, kéo nụ cười hơi cứng nhắc, nói. “Tôi không sao.” Cô sờsờ lên cái bụng tròn vo của mình, tiểu tử bên trong dường như cũng cảmthấy cô đang lo âu, giật tay chân nhẹ giống như đang an ủi cô vậy.
Hít một hơi thật sâu, Diệp Vũ nhắm mắt để tâm trạng lắng xuống một chút, mở mắt lần nữa, tinh thần trong mắt đã khôi phục. Cô không thể sợ hãi,không thể rối loạn, cô nhất định phải gánh vác trách nhiệm này.
“Vẫn đang còn phẫu thuật sao ?”
Tiểu Trương gật đầu một cái, dõi mắt sang cái đèn đỏ ở phòng cấp cứu.
Ban đầu vốn là cô chỉ tới bệnh viện làm một số kiểm tra đơn giản trước khisinh, kết quả là gặp phải bộ đội đưa người bị trọng thương tới. Mà chịDiệp cứ cố nhìn thì tinh mắt nhận ra lãnh đạo của anh Tiêu trong đámngười đó, sau đó xác nhận một trong những người bị thương là anh Tiêuthì chị Diệp đông cứng cả người, nhanh hù chết anh rồi.
Cũng may, chị Diệp khôi phục lại rất nhanh.
“Đồng chí Diệp Vũ.”
“Đại đội trưởng, tôi không sao.”
“Không muốn nói cho cô, bây giờ tình hình của cô…” Thật sự không thể chịu kích thích quá lớn, có ai ngờ một phần ngàn cũng có thể gặp được như vậy.
Diệp Vũ nắm chặt ly sữa trong tay, tái mặt cười cười, “Không sao, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-cung-phai-biet-cach/2034114/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.