Mùa xuân đến, thời điểm người dân cả nước trở nên bận rộn ngây ngốc cũng đã đến.
Tiệc liên hoan buổi tối Tết Âm lịch, Diệp Vũ hết sức chú trọng, tính cả toàn bộ nhân viên cảnh vệ và lính cần vụ của Tiếu gia gia, cộng toàn bộ lại – làm sủi cảo.
Quần chúng bày tỏ áp lực rất lớn.
Phụ nữ có thai vẫn nên có tự giác của một phụ nữ có thai có đúng không?
Nhưng tự giác của một phụ nữ có thai nào đó từ trước đến giờ tuyệt đối khôngthể tha thứ được. Cô là một phụ nữ với cái bụng to tướng đứng bên cạnhcái thớt, hai tay không ngừng bận rộn khiến tiểu Trương và tiểu Trầnnhìn thấy cũng phải trợn mắt há mồm.
“Hai người đi xem ti vi đi, đừng quấy rầy tôi… Đêm Ba mươi nào tôi cũng làmsủi cảo đến mức sắp biến thành người thích ngược đãi. Nếu hai ngườikhông để cho tôi làm, tôi sẽ cảm thấy rất suy sụp.
Cái này là cần phải học bao nhiêu năm mới làm được sủi cảo, không biết có muốn đồng cảm một chút không?
Diệp Vũ như đang nhớ lại những năm trước đó: “Thái hậu nhà tôi với lão đầunhà tôi đã đào tạo tôi như vậy, đêm ba mươi họ còn không muốn ăn cơm với tôi, lấy đâu ra thời gian ăn sủi cảo mừng năm mới.”
“…”
Vẫn là nên đồng cảm với ba Diệp mẹ Diệp một chút, mặc dù họ là tự làm tự chịu.
Chờ tiếng chuông báo hiệu năm mới vang lên, Diệp Vũ chưa kịp nói chúc mừngnăm mới với nhân dân cả nước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-cung-phai-biet-cach/2034112/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.