Cái gọi là dã ngoại sống còn chính là không hề có chút nhân đạo ném mộtnhóm người không có chút trang bị (vũ khí, quân trang) vào trong mộtvùng rừng núi hoang vu để trải nghiệm gian khổ đơn sơ nhất.
Diệp Vũ cảm thấy cô đã bị phim ảnh và truyền hình lừa rồi.
Nào là la bàn? Không có!
Nào là chỉ dẫn hành động? Không có.
Nào là bản đồ chỉ dẫn đường, vẫn không có!
Nào là lương khô một ngày một đêm, muốn sống yên ổn, tất cả đều không có!
ở nơi này dã ngoại sinh tồn, việc này chính xác là cố ý giết người!
Diệp Vũ tựa vào thân cây nhìn mấy chiếc xe quân dụng biến mất hồi lâu mớitìm lại được cảm xúc. Hằng năm vào những ngày như thế này cũng sẽ xuấthiện những tình huống ngoài dự đoán, nhưng so với năm nay, thật sự làkhông có chút tình người nào.
Huấn luyện viên đã nói, bọn họ phải tự mình tìm cách sống sót trong núi lớn trong vòng ba ngày hai đêm.
Trước khi đi, doanh trưởng còn đặc biệt không biết xấu hổ nói cho bọn họbiết, phạm vi xung quanh đây mấy dặm không có một thôn xóm nào, khiếncho bọn họ đừng ôm hi vọng đến mức ảo tưởng.
“Chị, giờ là thế nào?”
Diệp Vũ liếc qua mặt Diệp Kiếm, ngồi thẳng, không chút tinh thần nói: «Không còn cách nào khác, chị chỉ biết nếu tiếp tục đợi ở đây chính làlãng phí thời gian, muốn ăn muốn uống chúng ta phải vào núi. »
Cũng may họ còn chưa bị ném vào trong sa mạc, rừng núi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-cung-phai-biet-cach/2034087/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.