5.
Phụ mẫu thật sự tưởng là ta được Thái tử nhìn trúng, vừa mừng vừa lo. Ta nói với họ Thái tử đối với ta rất tốt, vô cùng sủng ái, bọn họ mới thôi không hỏi nhiều nữa.
Buổi tối ăn cơm xong, Hồng Tụ giúp ta tắm rửa thay đồ.
Trong làn hơi nước, ta mơ màng suy nghĩ, cả đêm qua gần như không ngủ được chút nào, giờ vô cùng buồn ngủ.
Nhưng lại không thể ngủ được, chuyện ta gả cho Thái tử Ân Càn chắc chắn đã biết, không biết có tới đây hay không.
Nếu hắn tìm tới, vậy thì coi như là ta đã “giúp” Thái tử tìm thấy hắn.
Hơn nữa, Ân Càn đã nhịn nhục lâu như vậy, chắc chắn cũng ít nhiều hoài nghi về lý do Thái tử nạp ta.
"Tiểu thư, nếu mệt thì ngủ đi."
Ta ngáp một cái, gật đầu đứng dậy, nàng giúp ta lau người, thay đồ ngủ rồi ra ngoài trông cửa.
Thiêm Hương đã ra khỏi phủ, giờ này chắc đang ở nhà vui vẻ làm đồ cưới.
Đáng tiếc ta không thể tới xem nàng thành thân, đôi khi ta còn có chút hâm mộ nàng, có thể cùng người mình yêu tâm đầu ý hợp, cùng nhau sống bình an cả đời.
Ta hạ mắt, quay về với thực tại, loại suy nghĩ ngông cuồng này đâu phải điều ta nên nghĩ tới.
Nửa đêm, có tiếng động nhỏ vang lên.
Cuốn sách để trên song cửa sổ rơi xuống đất, có người lẻn vào.
Nhìn thân hình quen thuộc từ từ lại gần, ta hơi bất ngờ.
Hắn quả thật đã tới?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-cuu/3320200/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.