Tôn Thúy Lan hôm nay đã sớm nhận ra đám chuột này, cho dù chúng không phải là đội quân chuột năm xưa.
Chúng cũng là một nhóm chuột cùng thời với đội quân chuột đó.
Sân nhà họ Lưu thoạt nhìn có nhiều chuột, nhưng đám chuột đó đều rất có quy củ, trong phòng của nàng ta không hề có một con nào.
Đám chuột và nương con nhà họ Lưu Tôn Thúy Lan đều không quan tâm, điều nàng ta quan tâm lúc này chỉ có con trai mình.
Tôn Thúy Lan đóng cổng lớn nhà họ Lưu lại, nắm tay con trai trực tiếp ra khỏi thôn đi về hướng trấn.
Lưu Thuận Bảo chơi ở ngoài về đói bụng, đang định về nhà tìm nãi nãi đòi đồ ăn, không ngờ lại bị nương mình nắm tay đi ra ngoài thôn, lập tức không chịu nữa,
"Nương, con đói rồi, con muốn về nhà ăn gà quay, nãi nãi nói hôm nay có gà quay ăn."
Lưu Thuận Bảo nói xong liền ngồi bệt xuống đất không chịu đi nữa. Tôn Thúy Lan vốn định bế con trai lên, nhưng đáng tiếc Lưu Thuận Bảo bình thường được Lưu lão thái nuôi quá tốt.
Tuy mới ba tuổi, nhưng mập mạp đen nhẻm trông rất chắc chắn, Tôn Thúy Lan ôm một cái mà không bế lên được.
Tôn Thúy Lan đành bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Lưu Thuận Bảo,
"Thuận Bảo ngoan, nương đưa con đi trấn ăn đồ ngon."
Lưu Thuận Bảo ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lem luốc lên,
"Đi trấn ư? Trấn có đồ ăn ngon không?"
Tôn Thúy Lan gật đầu,
"Trấn đương nhiên có đồ ăn, trấn có rất nhiều đồ ăn, giờ nương sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-bao-co-khong-gian-xuyen-nam-doi-kem-thit-ca-day-kho/4897465/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.