Thần Cô lúc này có chút hối hận. Nàng ta vốn nghĩ nhà họ Lưu chỉ là một nhà nông dân nghèo nàn, sẽ không có bao nhiêu bạc.
Bởi vậy nàng ta mới chỉ đòi năm lượng bạc. Rõ ràng vừa rồi nàng ta thấy con dâu nhà họ Lưu cướp đi hai thỏi bạc.
Hai thỏi bạc, mỗi thỏi mười lượng, vậy mà là hai mươi lượng bạc đó.
Nàng ta không ngờ nhà họ Lưu này lại giàu có đến vậy, may mà bây giờ biết cũng không muộn. Thần Cô vội vặn mặt,
"Lưu bà tử, ngươi tự liệu mà làm đi, hôm nay nếu không có bạc Thiên Tôn không giúp thi pháp, bản Thần Cô có lòng muốn giúp, nhưng cũng đành lực bất tòng tâm"
Chữ "a" còn chưa nói xong, Thần Cô đã ngây người. Vừa rồi nàng ta chỉ lo lắng về tiền bạc, hoàn toàn không để ý đến tình hình trong sân.
Giờ nàng ta nhìn lên bàn thờ trong sân, da đầu lập tức Hi dại
"Lưu bà tử, sao nhà ngươi lại có nhiều chuột đến vậy?"
Lưu lão thái và con trai Lưu Mãn Chí, vốn đang tức giận vì Tôn Thúy Lan cướp mất bạc, nghe Thần Cô nói xong vội vàng nhìn lên bàn thờ
Ôi chao!
Bàn cỗ cúng vừa bày ra, giờ đã bị chuột ăn sạch sành sanh, trên bàn, dưới bàn, bên cạnh chân bàn, trong lư hương
Tóm lại, xung quanh bàn cỗ cúng đâu đâu cũng là chuột xám xịt. Cảnh tượng này khiến Lưu lão thái và Lưu Mãn Chí không khỏi nhớ lại đội quân chuột ba năm trước khi có giặc cướp tràn vào.
Lưu Mãn Chí không nhịn được nhìn sang lão nương nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-bao-co-khong-gian-xuyen-nam-doi-kem-thit-ca-day-kho/4897464/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.