Uyển Bảo cau mày,
“Uyển Bảo là đồ nhi của sư phụ chứ không phải đồ nhi của Tiểu Hổ.”
Tiểu Hổ trừng mắt, nghiêng đầu suy nghĩ một lát,
“Đồ nhi của Tiểu Hổ, đồ nhi của Tiểu Hổ, đồ nhi dưỡng lão, đồ nhi dưỡng lão.”
Kẻ nói vô tâm người nghe hữu ý, Nhan Phúc Minh liếc nhìn nương t.ử nhà mình một cái, chợt thấy hối hận khi để nữ nhi tới đây bái sư.
Uyển Bảo nhà ta mới ba tuổi, lại phải dưỡng lão cho một người một chim, nghĩ thế nào cũng thấy quá thiệt thòi.
Nhan Phúc Minh vừa định mở miệng, Châu Quế Trân vốn rất hiểu chàng liền vội vàng đưa tay kéo lấy chàng, khẽ nói:
“Một ngày làm thầy, cả đời làm cha. Uyển Bảo bái Vân lão làm sư phụ, Vân lão chính là trưởng bối của Uyển Bảo nhà chúng ta.
Là đệ tử, Uyển Bảo dưỡng lão cho Vân lão là lẽ đương nhiên, không có gì sai cả.”
“Nhưng Uyển Bảo là một nữ nhi, còn chưa tự nuôi sống được mình, lại phải dưỡng lão cho người khác thì vất vả biết bao.” Tuy nương t.ử nói rất có lý, nhưng Nhan Phúc Minh vẫn còn đôi chút không cam lòng.
Châu Quế Trân bất lực trừng mắt nhìn Nhan Phúc Minh,
“Chàng sao lại cố chấp thế? Ta biết chàng không nỡ để Uyển Bảo vất vả.
Kỳ thực chàng không muốn Uyển Bảo vất vả cũng rất đơn giản, vậy thì chàng hãy tự vất vả hơn một chút, sau này tích góp thêm của hồi môn cho Uyển Bảo.
Thật sự không được thì cái việc dưỡng lão này, chàng có thể giúp Uyển Bảo dưỡng cũng được, nếu chàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-bao-co-khong-gian-xuyen-nam-doi-kem-thit-ca-day-kho/4897439/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.