Sau khi Vân lão bắt mạch cho thiếu niên, sắc mặt trở nên nặng nề,
“Độc tính có xu hướng lan rộng, hiện tại ta vẫn chưa nghiên cứu ra phương pháp giải độc hiệu quả, chỉ có thể tiếp tục đè nén.
Nhưng ta nhiều nhất cũng chỉ có thể đè nén thêm ba năm, ba năm sau nếu vẫn không có cách giải độc, chỉ có thể tạm thời dồn độc vào một chỗ.
Ví dụ như đôi chân hoặc hai cánh tay.”
Ánh mắt thiếu niên lạnh đi, không chút do dự nói,
“Vậy thì đôi chân đi!”
Bên phía nhà họ Nhan, từ khi xảy ra chuyện Uyển Bảo mất tích, Nhan Đại Xương hiếm khi ra ngoài dạo chơi nữa.
Dưới sự chăm sóc tận tình của gia đình họ Nhan, Uyển Bảo cũng khỏe mạnh lớn lên.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã ba năm trôi qua.
“Ngoan, uống t.h.u.ố.c đi, hôm nay là bữa cuối rồi, sau này không phải uống nữa đâu.”
Uyển Bảo không thể tin nổi nhìn cha mình,
“Cha, hôm nay thật sự là lần cuối cùng con uống t.h.u.ố.c sao?”
Nhan Phúc Minh cưng chiều gật đầu,
“Thật mà, đương nhiên là thật.
Cha chưa bao giờ lừa con đâu.
Cho nên hôm nay nhất định phải uống, không được lén đổ đi nữa.”
Uyển Bảo ngẩn ra,
“Ai ai đã đổ đi? Uyển Bảo đâu có đổ, Uyển Bảo lần nào cũng uống cạn sạch.”
Châu Quế Trân vừa đi tới, nhẹ nhàng bật cười,
“Con nha đầu này, trong nhà nhiều người như vậy, con tưởng mỗi lần con uống t.h.u.ố.c sắc lại đổ đi một nửa, chúng ta không biết sao?
Chỉ là cha con thấy con đổ t.h.u.ố.c sắc mà không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-bao-co-khong-gian-xuyen-nam-doi-kem-thit-ca-day-kho/4897438/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.