Trong trang viên, Hạnh Hân sợ tới mức không dám khóc nữa, nấc lên một tiếng, nhỏ giọng nức nở.
Tô lão phu nhân nổi giận, sắc mặt lạnh lùng nói: "Ngươi không phải thích khóc sao? Tiếp tục khóc đi! Hôm nay không đổ đầy cái chậu này, ngươi không được ngừng khóc!"
Hạnh Hân thật sự sợ hãi, quả nhiên lại òa khóc.
Trước kia cô là khóc làm loạn, cho nên khi khóc, cô vẫn là chỉ dùng bốn điểm khí lực.
Lần này mới là thực sự khóc.
Con bé ôm cái chậu rửa mặt khóc không ngừng, từng giọt nước mắt nhỏ xuống chậu như vô hình.
Bà Tô cũng tính tình ngang bướng, chỉ lặng lẽ nhìn con bé khóc.
Con người ta khi già rồi cũng có tính trẻ con, con bướng bà cũng bướng, già trẻ đều bế tắc như vậy, cuối cùng Hạnh Hân cũng mệt không muốn khóc nữa.
Nhưng Hạnh Hân không dám dừng lại, cô nhìn xuống, thấy cái chậu lớn như vậy cũng không có nổi nửa chén nước mắt, cô càng khóc to hơn.
Vừa khóc, cô vừa nghẹn ngào nói: "Bà nội, cháu thật sự không khóc được nữa, cháu khát quá... Cháu muốn uống nước..."
Vu Mã không khỏi muốn cười.
Bà Tô vừa giận vừa buồn cười hỏi: “Con còn khóc à?”
Hạnh Hân sụt sịt, đỏ hoe lắc đầu.
Bà Tô khịt mũi quay vào nhà.
Vu Mã vội vàng tiến lên nói: "Tiểu thư, trở về đi! Trở về chậm rãi uống nước."
Đôi mắt Hạnh Hân đỏ hoe, chưa từng có ai đối xử với cô như vậy.
Trước đây, khi cô khóc, mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-bao-ba-tuoi-ruoi-duoc-tam-nguoi-cau-chieu-chuong/2550715/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.