Sau khi trút hết tất cả bất bình, Vệ Uyển cũng đã bình tĩnh lại.
Cô ta thấy bên ngoài trời đã tối mà không có ai gọi cô ta về, trong lòng lại cảm thấy vô cùng bồn chồn.
"Mẹ, con phải trở về! Con. . . Con. . . Con trở về cầu xin bà ta, cho dù là vì Hạnh Hàn, con cũng nguyện ý nhịn xuống."
Rốt cuộc, Vệ Uyển vẫn sợ bị đuổi đi.
Bà ngoại Hạnh Hân trố mắt: "Sao con lại phải van xin bà ta! Là con quá dễ nói chuyện nên họ mới bắt nạt con như vậy!"
Bà ta lấy điện thoại ra, vòng vo một hồi hỏi người hầu nhà họ Tô về việc buổi chiều Hạnh Hân khóc nhiều như vậy.
Bà ngoại Hạnh Hân tự hào nói: "Nhìn xem! Hạnh Hân không có con đã khóc nhiều như vậy! Yên tâm, họ không dỗ được Hạnh Hân đâu! Con nên đợi họ đến van xin con đi!"
Vệ Uyển do dự: "Không thể..."
Bà ngoại Hạnh Hân khoanh tay: "Làm sao không thể? Đứa trẻ nào có thể rời xa mẹ chứ, từ khi Hạnh Hân được sinh ra, con chưa từng rời nó một ngày nào, đêm nay Hạnh Hân ngủ nhất định sẽ làm loạn."
Hạnh Hân bọn họ còn không hiểu sao, lúc nó nháo lên ngay cả Vệ Uyển còn không thể dỗ dành.
Dỗ mẹ ruột đã khó, huống chi là nhà họ Tô.
"Này, nghe mẹ nói! Chờ đi, trong vòng hai ngày bọn họ nhất định sẽ cầu con trở về!"
Vệ Uyển không có chủ ý, nhưng cảm thấy những gì mẹ cô ta nói cũng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-bao-ba-tuoi-ruoi-duoc-tam-nguoi-cau-chieu-chuong/2550713/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.