Vệ Uyển cứ nhìn vào điện thoại của mình, cuối cùng đợi đến hơn mười giờ, rồi lại gần mười một giờ.
Đã đến lúc Hạnh Hân tỉnh dậy rồi.
Bà ngoại Hạnh Hân nói: "Con cứ đợi đi! Trong vòng mười phút nữa, nhà họ Tô nhất định sẽ gọi lại cho con."
Vệ Uyển: "Nếu họ không gọi thì sao?"
Bà ngoại Hạnh Hân lắc đầu: "Điều đó là không thể, nhiều nhất là khi họ gọi điện thoại, họ sẽ không biết xấu hổ mà nghiêm mặt một chút, nhưng họ nhất định sẽ gọi."
Vệ Uyển đợi mãi đến mười hai giờ trưa, vẫn không có tin tức gì của Tô gia.
Cô ta không ngồi yên được nữa, đứng dậy nói: "Không được, con phải đi xem!"
Bà ngoại Hạnh Hân ai oán mãi cũng không ngăn được Vệ Uyển, bà chỉ cảm thấy Vệ Uyển quá nóng nảy!
Xưa nay con nào lìa nổi mẹ chứ, mẹ lo gì?
**
Tô gia.
Tô Bảo đang ngồi vẽ với Hạnh Hân.
“Của chị đây.” Tô Bảo đưa cho Hạnh Hân một tờ giấy trắng.
Hạnh Hân quay đầu khịt mũi: "Mới không cần của em."
Dù nói vậy nhưng cô vẫn lấy.
Tô Bảo kỳ quái hỏi: "Chị không phải không muốn sao?"
Hạnh Hân hất cằm, kiên quyết nói: "Tờ giấy của chị không đủ trắng, miễn cưỡng dùng của em đi!"
Tô Bảo: "..."
Một lúc sau, cả hai cùng vẽ một bức tranh, Tô Bảo nói: "Em sẽ gửi nó cho lão bằng hữu của em!"
Nói xong chạy ra ngoài tìm ông Tô, lôi ông Tô qua.
Ông Tô tháo kính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-bao-ba-tuoi-ruoi-duoc-tam-nguoi-cau-chieu-chuong/2550708/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.