Tô Bảo mím môi nhìn Tuyết Nhi.
Mặc dù bộ dạng Tuyết Nhi cùng mẹ kế không giống nhau, nhưng biểu tình hiện tại như vậy, lại giống nhau đến cực điểm, bé quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn...
Mẹ kế của bé mỗi lần đều như vậy, sau đó lần nào ba bé cũng quay lại mắng bé.
Rõ ràng là bé không làm gì cả!
Tô Bảo trực tiếp nói thẳng: "Em không có đẩy chị, là do chị tự ngã mà."
Tuyết Nhi cắn môi, buồn bực lau nước mắt, dụi dụi quầng mắt đỏ lên, nói: "Ừm, Tô Bảo không phải cố ý, đều là lỗi của chị..."
Tô Bảo mím môi.
Nếu là bất kỳ đứa trẻ nào khác, chúng có thể bị lừa quay vòng vòng đến không biết chuyện gì xảy ra.
Nhưng Tô Bảo đã quá quen thuộc với điều này ...
Bé quay lại nhìn Tô lão phu nhân nói: "Bà ngoại, Tô Bảo thật sự không có đẩy người, vừa rồi cháu ăn thịt nướng xong liền đứng lên, sau đó chị Tuyết Nhi đột nhiên ngã xuống."
Bà Tô bế Tô Bảo lên, khẳng định trả lời: "Không sao, bà ngoại tin tưởng Tô Bảo không có đẩy người, có lẽ người khác không phân biệt được đâu là cố ý hay là bất cẩn đi!"
Bà nhìn Tuyết Nhi bằng một ánh mắt sắc lẹm.
Tô Bảo chớp chớp mắt, trầm tư.
Mẹ Tuyết Nhi khó xử nói: "Bọn nhỏ chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, là tôi không có chú ý..."
Cô ta đã dùng chuyện trẻ con nháo chuyện để lừa gạt cho qua.
Nhưng nhà họ Tô hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-bao-ba-tuoi-ruoi-duoc-tam-nguoi-cau-chieu-chuong/2550696/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.