Một ngày kia, Bảo Bảo bị giật mình vì quả trứng xốc nảy. Mẹ nó vừa vuốt ve nó vừa vội vã chạy.
- Bảo Bảo, chúng ta sắp về nhà rồi, sắp nhìn thấy mặt trời rồi. Con phải ngoan nhé, cố chịu một chút nhé!
Bảo Bảo mở mắt nhìn vào bóng tối âm u, tay và chân nó từ cái màng vịt đã lộ ra các ngón. Bảo Bảo vô cùng thông minh, nó đã hiểu rất nhiều việc khivẫn còn là một khối thịt chưa ra hình hài. Thần khí mãnh liệt bao quanhnó, bảo vệ nó, che chở nó. Bảo Bảo động đậy ngón tay bé xíu, thần khíliền hóa thành chiếc đệm giảm xốc, tránh để nó va vào vỏ trứng hoặc nơinào đó khiến mẹ bị đau. Sau này Bảo Bảo hiểu ra sức mạnh ấy là do phụthân ban cho, phụ thân vẫn luôn bảo vệ nó từ trong bụng mẹ.
Bảo Bảo không vấn đề gì nhưng mẫu thân dường như không ổn, hơi thở ngườirất loạn, nhịp tim rất loạn, tiên khí của người cũng hỗn loạn. Bảo Bảochỉ có thể im lặng chờ mẹ chạy mãi, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rên,có thứ gì đó bên ngoài làm nàng tổn thương.
Rất lâu, rất lâu sau, chấn động bình ổn lại, mẫu thân vuốt ve vỏ trứng, dịu dàng nói:
“Bảo Bảo có nhìn thấy hoàng hôn không? Lâu quá rồi mới lại có mặt trời…”
Bảo Bảo biết “hoàng hôn”, chính là lúc thái dương xuống núi đi ngủ. Nó sẽngủ cả đêm cho tới khi Mão Nhật Tinh Quân gọi nó dậy, bắt đầu một ngàymới. Bên ngoài đang là hoàng hôn, đêm sắp đến rồi sao mẹ chưa về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-van-hoa/3080575/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.