*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phương Đại Xuyên ở lại bờ biển hút một điếu thuốc rồi mới xa xăm đứng dậy, chậm rãi đi về, vừa đi vừa xé nát thẻ nhân vật của mình, vung tay ném xuống biển rộng, móc hai ống thuốc trong hộp nhét vào túi. Lúc về sảnh thì không khí hơi căng thẳng, hắn đảo mắt tìm Lý Tư Niên theo phản xạ.
Lý Tư Niên nhận ra ánh mắt hắn, mỉm cười với hắn. Chiếc hộp trên tay đã biết mất, lòng bàn tay giữ tấm thẻ từ, chắc dọc đường về đã xem thẻ nhân vật của mình rồi.
“Sao rồi? Mọi người bàn bạc gì thế?” Phương Đại Xuyên chống lên cửa, không muốn đi vào, hai xác chết vẫn còn bên trong, cả gian sảnh lớn nồng nặc mùi máu và xác chết, khiến người ta cứ thấy buồn nôn.
Đinh Tư Huy rảo bước đến bên cạnh hắn, “Anh về rồi à, bọn em đang bàn bạc xem nên làm gì với hai… hai cái xác kia.”
Phương Đại Xuyên gật đầu, “Bàn bạc được gì chưa?”
“Lát nữa chúng ta ra bờ biển đào hố chôn họ nhé?” Đinh Tư Huy nhìn Phương Đại Xuyên.
Dương Tụng lạnh lùng châm chọc, “Có hơi sức đó thì nghĩ cách chặt cây đóng bè chạy khỏi hòn đảo này đi, chết cũng chết rồi, ra vẻ nhân từ làm gì nữa?”
Khóe mắt Đinh Tư Huy tức khắc đỏ hoe, mồm miệng cô vụng về hơn Dương Tụng, mắng mỏ cũng không trôi chảy, “Cái cô này, sao có thể, sao có thể như vậy!” Cô gái chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thuy-xin-tinh-giac/1319610/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.