Nói xong câu “Trò chơi bắt đầu”, loa phóng thanh im lặng. Đám mặc đồ đen lùi lại, rời khỏi cổng biệt thự, chĩa súng vào mọi người. Chắc đám này là lính đánh thuê biên giới, rút lui theo hình chữ Z cực kỳ chuyên nghiệp. Người cuối cùng phụ trách bọc hậu, trước khi đi còn huênh hoang làm động tác bắn súng pằng pằng pằng vào họ. “Mày!” Phương Đại Xuyên nén giận thét một tiếng, xông lên định khoa tay múa chân với gã. Anh chàng người lai kéo hắn lại, “Anh muốn chết hả?!” Phương Đại Xuyên liếc thấy khẩu súng trong tay gã, đen thui phát sáng lạnh lẽo, lửa giận trong lòng tức khắc tắt ngúm. Hơn mười chiếc trực thăng bay lên trời trong ánh nhìn chăm chú của họ, Phương Đại Xuyên không chỉ tắt hết lửa giận, mà tim cũng nguội lạnh. Những người còn lại trong sảnh lớn quay sang nhìn nhau, ai cũng ngỡ ngàng, chẳng ai biết tiếp theo nên làm gì, hai xác chết vẫn còn trong sảnh, các cô gái cùng tự giác lùi vào góc, tránh xa hai cái xác. Phương Đại Xuyên liếc mắt nhìn quanh, thấy không ai lên tiếng, đành phải kiên trì an ủi, “Mọi người đừng sợ, dù sao cũng còn bảy ngày, chúng ta cùng nghĩ cách, rồi sẽ có cách thôi.” Hắn vừa nói vừa không khỏi liếc nhìn hai xác chết, sau đó quay lại, miễn cưỡng phát động không khí, “Chúng ta làm quen trước đi, cùng… tự giới thiệu bản thân nhé?” “Giới thiệu làm gì?” Cô gái tên Dương Tụng cười khẩy, “Để anh biết chết rồi nên tìm ai phải không?” Đinh Tư Huy đứng bên cạnh cô, không tán thành nói, “Cô nói gì vậy? Cô định giết người thật sao?” Dương Tụng chăm chú nhìn cô như nhìn thiểu năng, giơ tay chỉ hai xác chết, “Cô thấy những người phản kháng nhận kết cục thế nào rồi đó! Cô cũng muốn thế phải không?” “Nhưng đám người cầm súng đi rồi mà!” Đinh Tư Huy không dám tin, quay ngoắt sang nhìn Dương Tụng. Dương Tụng lạnh lùng nhếch mép, “Nhưng bảy ngày sau họ sẽ quay lại, chỉ người thắng cuộc mới được lên trực thăng.” Cô nói rất đúng, không ai dám nói tiếp, tất cả lại nhìn nhau, cùng theo đuổi tâm tư của mình. “Nếu mọi người đều muốn sống sót,” Anh chàng người lai đứng phía xa cô bất chợt xen vào, “Thì tôi có một cách.” Tất cả cùng nhìn y. “Đừng nhìn tôi thế,” Anh chàng người lai ngồi lên đầu bàn, đang mải tranh đấu với bộ vest đen, đầu không thèm ngẩng, “Tôi cũng bị lừa thôi, tôi giống các vị, cũng xui xẻo bị kéo vào cục diện này.” Y thoăn thoắt cởi áo vest, ném sang chiếc ghế bên cạnh, sau đó giơ tay cởi nút áo gile bó sát người, lúc này trời đã hơi nóng, không khí bí bức, Phương Đại Xuyên thấy lưng áo gile của y ướt đẫm. Một người đàn ông trung niên vẫn ngồi bên bàn, từ lúc viên đạn xuyên vào đầu người chết, lão không hề nhúc nhích mảy may, tác phong như đã nhiều lần trải qua mưa sa bão táp, nên chẳng còn gì bất ngờ. Lão quay sang nhìn anh chàng người lai vắt chéo chân ngồi ở đầu bàn, “Cậu có biết nội tình gì không? Người phía sau kia có ý đồ gì?” “Có ý đồ gì?” Tư Niên nhếch miệng, nửa đùa nửa thật, “Kẻ có tiền thì biến thái, cũng như người thích xem đá bóng, người thích xem hắc quyền, còn lão là kiểu chỉ thích xem người giết người.” Phương Đại Xuyên bỏ lại Đinh Tư Huy núp sau hắn, tiến lên vài bước vội vàng hỏi, “Thế cậu nói có cách là cách gì?!” Anh chàng người lai nhìn hắn một cái, đôi mắt y phản chiếu ánh mặt trời sáng rực, nhạt màu như khối băng. “Cách này nói dễ thì dễ, nói khó cũng khó.” Y nghịch nghịch chiếc hộp nhỏ trong tay, “Lão muốn xem chúng ta giết nhau mà, chúng ta chỉ cần không làm theo ý lão. Chúng ta vẫn còn bảy ngày, đủ để làm quen với hòn đảo này, chúng ta bố trí kỹ lưỡng, bảy ngày sau, đợi trực thăng tới, chúng ta cướp trực thăng. Tôi sẽ lái, chỉ cần bay tới biên giới Trung Quốc thì đám lính đánh thuê ngoại quốc sẽ không thể làm gì chúng ta.” Phương Đại Xuyên nhíu mày nghe hết lời đề nghị của y, hỏi, “Vậy còn cậu?” “Sao?” Anh chàng người lai thoáng sửng sốt, ngờ vực nhìn hắn. “Cậu có quốc tịch Trung Quốc không? Cậu… Cậu có dám bước vào hải quan Trung Quốc không?” Phương Đại Xuyên hơi lo lắng, tuy anh chàng này nói mình xui xẻo bị lôi vào, nhưng trên thực tế lại rất khó tin y vô tội, cấu kết với lính đánh thuê biên giới, trời biết trước đây có tiền án gì không. Anh chàng người lai có vẻ không ngờ hắn hỏi như vậy, khẽ giật mình. Y nhìn Phương Đại Xuyên một lát, cúi đầu đáp, “Anh không cần lo…” “Cách này hay!” Đinh Tư Huy lên tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, “Thế là chúng ta không ai phải chết! Còn chờ gì nữa?! Đêm nay chúng ta đi thăm dò đi!” Anh chàng người lai nhìn tất cả những người xung quanh. Có người nhìn thẳng lại y, nhưng có người cúi mặt. “Nếu muốn cách này có tác dụng, tôi nghĩ chúng ta nên cùng nhau tiêu hủy hộp nhân vật của mình, đừng ai mở ra.” Anh chàng người lai nhẹ cười châm chọc, “Chỉ cần không quẹt vân tay và thẻ nhân vật lên thẻ từ, không quẹt thẻ từ lên chiếc máy trong góc phòng kia thì hệ thống không thể nhận dạng ai là thân phận gì. Giữa chúng ta cũng không tồn tại bất kỳ khoảng cách và hiềm nghi nào.” Thoắt cái lạnh ngắt. Điều này là không thể, Phương Đại Xuyên chán nản trong lòng. Chẳng trách y nói cách này bảo dễ thì dễ, bảo khó cũng khó. Nói trắng ra là, muốn phá vỡ cục diện này chỉ cần hai chữ, tín nhiệm. Mọi người tín nhiệm lẫn nhau, giao hẹn không đâm sau lưng nhau, là có thể đồng tâm hiệp lực sống sót. Nhưng dù Phương Đại Xuyên IQ thấp đến mấy, thì cũng sẽ không ngây thơ tin rằng giữa những con người xa lạ ù ù cạc cạc bị cuốn vào nhau này lại tồn tại sự tín nhiệm chân thành. “Được đó! Chúng ta cùng hủy đi!” Đinh Tư Huy phấn chấn phụ họa, nhưng không ai để ý tới cô, cô ngoái lại nhìn bên này, lại ngó bên kia, “Sao không ai nói gì?” Tất nhiên không ai lên tiếng. Đôi tình nhân trẻ liếc nhìn nhau, hình như thống nhất tư tưởng gì đó. Nam nói, “Chúng tôi muốn thương lượng một chút.” Một người đàn ông trung niên khác cười cười, thăm dò nói, “Hay là chúng ta cứ mở hộp ra xem thử? Ít nhất cũng nên xem quy tắc ra sao chứ.” “Thôi hủy đi!” Người mẹ đơn thân ôm đứa nhỏ, một lòng muốn cầu sinh, “Cùng sống sót là tốt lắm rồi, để ý quy tắc làm gì nữa.” Dương Tụng nhếch mép làm bộ làm tịch nhoẻn cười, thẳng tay vặn mở chiếc hộp. Phương Đại Xuyên thở dài một tiếng. Hắn quay lại nhìn anh chàng người lai, thấy y cười khẩy. Nếu đã có người mở hộp đầu tiên, tất cả cũng không cần ái ngại, lần lượt mở hộp ra xem nhân vật của mình, mọi người cảnh giác nhìn quanh, mạnh ai nấy chiếm một góc, không nhìn nhau nữa. Đôi tình nhân trẻ thấy vậy cũng gật đầu, giơ tay vặn chiếc nút bằng đồng trên hộp. Phương Đại Xuyên hết nhịn nổi, cũng gạt nút ra. Trên cùng là một tờ hướng dẫn, chắc của ai cũng giống nhau. Phương Đại Xuyên khép hộp lại, đọc thật kỹ bản hướng dẫn này. “Quy tắc trò chơi: Hãy nhớ kỹ nhân vật của mình, sau đó quẹt thẻ nhân vật và vân tay vào thẻ ID, hoàn thành xong các bước trên, tốt nhất hãy tiêu hủy thẻ nhân vật, tránh tiết lộ tin tức nhân vật.” “Bắt đầu từ tối nay, màn đêm buông xuống sẽ là thời gian người sói tỉnh giấc. Mỗi người sói có thể dùng độc sói đầu độc một người chơi. Các người sói không quen biết lẫn nhau, độc sói vẫn có tác dụng với người sói. Thời gian chờ độc sói phát tác là ba mươi phút, trong lúc đó, phù thủy vẫn dạo chơi trong rừng cây, nếu tìm được lọ thuốc giải duy nhất của phù thủy trong vòng ba mươi phút thì có thể giải độc sói. Ngoài thuốc giải, phù thủy còn một lọ thuốc độc, có thể hạ độc bất kỳ người chơi nào, thuốc độc có tác dụng tức thì, không cần thời gian kích hoạt.” “A, mà nhắc mọi người, độc sói và độc phù thủy đều phải dùng ống tiêm tiêm vào cơ thể người chơi, chỉ số vũ lực cũng là nhân tố khá quan trọng, dân làng dùng ưu thế vũ lực cũng có cơ hội giết ngược người sói nha.” “Rải rác khắp đảo là hơn ba mươi căn nhà gỗ nhỏ, trong nhà có máy nhận dạng thân phận, tiên tri có thể dùng vân tay và thẻ ID của mình để truy cập thiết bị đọc ID trên bảng điều khiển, nghiệm chứng thân phận người chơi từ máy. Nhưng mỗi đêm chỉ có một cơ hội.” “Khi bình minh lên là thời gian dân làng tỉnh giấc. Tám giờ mỗi sáng, mời tất cả người chơi sống sót tập hợp tại sảnh tầng một của biệt thự, bỏ phiếu chọn ra một người sói, đưa lên đoạn đầu đài. Sau đó tất cả quẹt thẻ theo thứ tự, phân biệt nhân vật trước mặt, chờ Thượng Đế ra phán quyết. Nếu giữa các người chơi vẫn tồn tại phe đối lập, tuyên án sẽ là ‘Trò chơi tiếp tục’, nếu không còn phe đối lập, tuyên án sẽ là ‘Trò chơi kết thúc’.” “Mỗi sáng tám giờ, người chơi không đến tập hợp sẽ bị xử tội chết, mất tư cách tiếp tục chơi. Rất mong các vị đừng ngủ quên.” “Nhắc nhở cuối cho mọi người, ‘Trò chơi không có quy tắc, khi đã bắt đầu thì không thể ngừng lại, người sống sót sẽ được khoản tiền thưởng kếch xù, người tử vong ra đi với hai bàn tay trắng’. Hi vọng mọi người ghi nhớ. Chúc chơi vui vẻ.” Cuối cùng còn thêm một cái mặt cười, cười mẹ nó ấy mà cười. Phương Đại Xuyên nhìn mặt cười nọ mà nổi giận. Hắn lén lút lật thẻ từ lên, bên dưới là thẻ nhân vật. Phương Đại Xuyên lật xem, biết ngay thế nào gọi là may mắn E- mà, mẹ kiếp giờ mà được truyền hình trực tiếp thì bằng thể chất này ông cũng đủ cướp hết ống kính! Hệt như những gì hắn suy đoán, thẻ bài người khác bỏ thừa lại cho hắn là phù thủy. Nếu hắn tự bốc, chắc chắn chỉ được dân làng. Dưới thẻ là hai ống thuốc bọc trong giấy bóng khí, một ống có hình đầu lâu trên nắp, một ống hình đồng hồ cát. Vẫn bằng đồng thau, nhưng chạm trổ cầu kỳ hơn nhiều. Đúng là suy nghĩ của bọn thần kinh, Phương Đại Xuyên thầm nhủ. Hai ống thuốc này ít nhiều cũng cho hắn chút an ủi, không phải làm sói giết người khác, ngộ nhỡ bị giết thì vẫn còn cơ hội bảo toàn tính mạng, thẻ nhân vật vô bổ nhất trong mắt người khác, ngược lại thì lý tưởng nhất với Phương Đại Xuyên. Hắn ngước lên nhìn anh chàng người lai, muốn xem y là nhân vật nào, nhưng phát hiện tấm lòng người ta quảng đại, cả hộp cũng chẳng thèm mở. Anh chàng người lai bắt gặp ánh mắt hắn, nháy mắt với hắn. Phương Đại Xuyên dùng vẻ mặt hỏi:? Anh chàng người lai hất hàm về phía bên ngoài. Hai người một trước một sau rời khỏi biệt thự, Phương Đại Xuyên đi theo y đến bờ biển, nhìn y bưng cốc nước, đặt mông ngồi xuống một tảng đá ngầm. “Cậu định làm gì?” Phương Đại Xuyên cảnh giác nhìn y, “Trời chưa tối mà.” Anh chàng nọ đảo mắt nhìn trời, “Anh nói câu này với tôi thì được, còn nói với bên trong kia, chó sói sẽ biết ngay anh là người tốt.” Phương Đại Xuyên á khẩu, lắp bắp chữa cháy, “Tôi, tôi có thể tung hỏa mù mà! Tôi cố tình ngụy trang thân phận đó!” Anh chàng nhướn mày cười giả tạo. Phương Đại Xuyên không dám nói tiếp, hắn cảnh cáo chính mình, phải thận trọng từ lời nói đến hành động, loại người dám ký hợp đồng chơi đùa với mạng sống kiểu này đều đã thành tinh. Anh chàng người lai không đào sâu vào thân phận của hắn nữa, mà chỉ uống một ngụm nước, đặt cốc sang bên cạnh, giơ tay phải ra nói, “Lý Tư Niên.” Thì ra y họ Lý, là họ Lee kiểu nước ngoài, hay là họ Lý của Trung Quốc? Phương Đại Xuyên cũng đưa tay ra, nắm chặt những ngón tay khô lạnh như băng của y, “Phương Đại Xuyên.” Hai người sóng vai ngồi trên tảng đá, cùng không nói gì. Cơ mà… “Sao cậu gọi tôi ra đây?” Phương Đại Xuyên quay sang hỏi. Lý Tư Niên lười biếng nhếch miệng, “Phản ứng đó của anh khác nào viết luôn thẻ nhân vật lên mặt. Tôi không gọi anh ra, người khác đến hỏi một hai câu là biết anh bốc được thẻ gì.” Phương Đại Xuyên hơi bất ngờ, đầu tiên người này tìm cách bảo vệ tất cả, giờ lại tìm cách bảo vệ hắn, bất kể xuất phát từ mục đích gì thì tóm lại y cũng không phải người xấu. Hắn gãi đầu, bắt chuyện bảo, “Tiếc là tất cả cùng mở hộp rồi, chắc không thể cùng về theo ý cậu được nữa. Tiếc thật.” Lý Tư Niên lắc đầu cười. “Tôi cũng biết trước là sẽ không thành, anh biết ‘Khốn cảnh lao tù’ không? Lý Tư Niên ngước lên nhìn trời, xa xa trời biển một màu, nơi tiếp giáp mang màu xanh đen kỳ dị. Phương Đại Xuyên thật thà lắc đầu. Lý Tư Niên giải thích, “Hai tội phạm đồng lõa bị biệt giam thẩm vấn riêng. Giả thiết đôi bên cùng bảo vệ bí mật cho nhau, cùng không tố giác nhau thì chứng cứ không đủ, đôi bên đều bị xử một năm. Nếu có người nói ra sự thật còn người kia giấu giếm, người nói sự thật sẽ lập công, được xử trắng án, người giấu giếm bị phán mười năm. Nếu hai người tố giác lẫn nhau thì cùng bị xử tám năm. Trong hoàn cảnh đó, đặt giả thiết hai người không thể liên lạc với nhau trước, một người trong đó là anh, anh sẽ lựa chọn thế nào?” Phương Đại Xuyên lộ vẻ xấu hổ và khó xử kỳ quặc, hắn cẩn thận suy nghĩ một hồi mới thật thà đáp, “Chưa biết được, phải xem bị bắt cùng ai đã.” Lý Tư Niên nhíu mày. Phương Đại Xuyên giải thích, “Nếu bị bắt cùng Tiểu Chu, tôi khẳng định cô ấy sẽ không phản bội tôi, cô ấy cũng tin tưởng tôi không phản bội cô ấy, thế thì đơn giản, cùng nhau bị phán một năm. Nếu bị bắt cùng loại người khôn ngoan như cậu hoặc anh Đặng, chắc chắn sẽ hiểu hết lòng nhau. Còn nếu bị bắt cùng người không quen, lại còn là người ngu xuẩn, để tự bảo vệ thì tôi cũng chỉ đành bị phán tám năm cùng hắn.” “Đó chính là lý do tôi biết sẽ không thành,” Lý Tư Niên giễu cợt, “Bản chất con người vốn ích kỷ, nhất là khi liên quan tới sống chết của mình. Ích kỷ, lạnh lùng, lười biếng, công kích lẫn nhau, không ngừng ham muốn. Đó đều là nguồn gốc tội lỗi, thứ sinh vật như loài người, thật sự rất đáng ghê tởm.” “Thế sao cậu còn nói ra cách đó cho mọi người?” Phương Đại Xuyên hỏi. “Vì tôi muốn cho mọi người một cơ hội cuối, cũng là cho tôi một cơ hội cuối. Đáng tiếc.” Lý Tư Niên đưa mắt nhìn mặt biển phía xa, màn đêm dần buông xuống, sóng biển cuồn cuộn đen kịt bầu trời, vuốt ve bờ biển, phảng phất như thứ ma quỷ không rõ mặt trong bóng đêm. Lý Tư Niên cười, uống hết nước trong cốc, đứng dậy bỏ đi. Bóng lưng y dường như trĩu nặng, không còn thẳng băng như trước. Đi tới nửa đường, y ngoái lại, nở nụ cười với Phương Đại Xuyên, “Buổi tối nhớ đề phòng, đừng chết ngay đêm đầu tiên đấy.” Phương Đại Xuyên ngồi trên tảng đá đần độn nhe răng cười, “Không đời nào, tôi là nhân vật chính mà, giá trị vũ lực cao, lên cao trào còn bùng phát sức mạnh. Có cậu ấy, kiểu người đầu đặc thông minh lưng đeo tâm sự như cậu, nói theo sách võ nghệ thì vừa nhìn đã biết là nhân vật đạo sư Tiểu Bạch bên phe nhân vật chính, tỉ lệ tử vong cao tới trăm phần trăm, cậu mới phải đề phòng.” Khuôn mặt Lý Tư Niên ngược sáng, không nhìn rõ lắm, nhưng hình như đang nở nụ cười. Y giơ chiếc hộp trong tay lên lắc lắc, cũng đùa theo, “Có khi tôi lại là sói đấy, ai biết được đâu.” “Hai ta… Cứ phải so kè cắm cờ như thế à?” Phương Đại Xuyên ngửa cổ cười phá lên, “Không quan tâm cậu là gì, tôi thích cậu, chúc cậu may mắn, lộ trình bình an, cùng sống trở về. Về nước tôi mời cậu uống rượu.” Lý Tư Niên cười khoát tay, không nói được, cũng không nói không được, xoay người bỏ đi. Phương Đại Xuyên hô lớn, “Này! Thái độ cậu thế là sao?” Giọng Lý Tư Niên từ xa truyền lại, mang theo chút lười biếng uể oải, “Còn sống trở về hãy nói, đần!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]