Chương trước
Chương sau
Edit: Đào Không Chín
Tám giờ sáng, một cỗ xe ngựa bốn bánh khoác lên ánh nắng ban mai, ba cha con Mond đưa mắt nhìn xe chậm rãi chạy vào trong rừng. Haiyin bám vào cửa sổ xe ngựa cùng phụ thân và hai ca ca chào tạm biệt: "Các ngươi vào nhà đi, chúng ta rất nhanh trở về."
"Lên đường bình an." Mond trong lòng chứa rất nhiều lưu luyến cùng lo lắng, nhưng trên mặt không dám biểu lộ quá nhiều, để tránh dẫn tới mẫu thân còn ở trong phòng lại không vui.
Chia ra ngồi tại hai bên toa xe, trang điểm lộng lẫy Merlin và Xiya tâm tình lúc này cũng không tính tốt đẹp. Hai người cùng lộ vẻ mặt nhẫn nại nhìn con quạ đen xấu xí đang ngơ ngơ ngác ngác co chân rụt cổ đứng trên bàn kia, tràn đầy ghét bỏ. Quạ đen xấu xí dưới ánh mắt ghét bỏ của hai người vẫn ngơ ngơ ngác ngác ngốc nghếch như cũ.
Hai con ngựa già kéo theo toa xe chạy vào trong rừng. Phía trước không thấy rõ đường đi, nhưng ngựa già thế mà không hề dừng lại, vẫn kéo theo toa xe thẳng tắp tiến lên, lao qua cây cối tráng kiện. Haiyin đang bám vào cửa sổ xe trước mắt tối sầm, không thấy tòa thành, xe ngựa đã chạy trên đường mòn trong rừng.
Nàng nhìn cỏ cây ven đường mòn, đóng cửa xe lại, quay người ngồi xuống, rời nhà khiến tâm trạng nàng có chút hạ xuống.
Merlin đem ánh mắt từ trên thân quạ đen thu hồi, nghiêng đầu nhìn về phía nhóc con đang buồn bã ỉu xìu kia: "Ngươi đem theo thứ này vậy thì thôi, tại sao phải đem nó đặt vào trong xe?" Hiện tại toàn bộ toa xe dường như tràn ngập mùi phân chim.
"Nó cùng ta ra ngoài, đương nhiên là ta ở đâu nó ở đó rồi?" Haiyin đưa tay sờ sờ quạ đen, sau đó từ trong rương bách bảo đặt bên cạnh lấy ra một nắm hạt ngô: "Ta trước kia tại chưa từng gặp được ngươi, ngươi có phải hay không mới tới đây?"
Cầm một ít hạt ngô đưa đến bên mỏ quạ đen. Quạ đen nhìn chằm chằm hạt ngô kia thật lâu, mới bất đắc dĩ mở mỏ.
Loading...
Xiya nhìn con quạ đen này làm sao đều cảm thấy nó giống như vừa mới tỉnh ngủ: "Haiyin, ngươi từ tổ chim bên trong đem nó móc ra sao?"
"Đương nhiên không phải rồi." Lời này đối với nhân cách của nàng vu khống nghiêm trọng: "Ta là loại người sẽ ép buộc một con chim sao? Lần này có thể theo ta ra ngoài hoàn toàn là do Ô…"
Haiyin nghiêm túc đánh giá quạ đen, ngoại trừ ngốc một chút thì thật đúng là không có chút đặc điểm: "Ô Hắc Hắc tự mình đột phá vòng vây, tranh thủ nắm bắt được cơ hội."
"Ô Hắc Hắc?" Xiya cười khẽ một tiếng, lấy tay nhẹ nhàng chọc chọc cánh quạ đen.
Quạ đen ngốc nghếch ngơ ngác nháy mắt bay sang bên cạnh, lông trên người đều xù lên, đôi mắt đậu đen nhìn Xiya chằm chằm, còn phát ra âm thanh ục ục giống như đang đe dọa.
Haiyin nhắc nhở: "Ngươi xâm phạm đến nó, nó cũng là có tôn nghiêm."
Merlin nhíu mi, bên trong đôi mắt màu nâu hiện lên một tia nghi ngờ. Nhưng Xiya lại cảm thấy thú vị cực kỳ: "Haiyin, ngươi đem nó cho di mẫu chơi mấy ngày có được không?"
"Việc này…Không tốt lắm đâu…" Haiyin vươn tay bắt lấy con quạ đen đang xù lông như gà chọi kia, hướng di mẫu của nàng cười hai tiếng ngây ngô liền cúi đầu mở miệng uy hiếp nói: "Ngươi ngoan ngoãn một chút cho ta, bằng không ta bắt ngươi bay theo xe ngựa."
Lại nói, con quạ đen thự sự rất kỳ quái. Trước ngày hôm qua, bầy quạ đen mà nàng triệu hồi xưa nay con nào con nấy đều sở hữu bộ lông bóng loáng không dính chút nước, dù sao rừng rậm West Sea rộng lớn như vậy, cũng không bao giờ thiếu côn trùng hay quả mọng... Nhưng hôm qua lại bay tới một con ‘dân tị nạn’.
Ngay từ đầu nàng cũng không để ý con quạ đen này cho lắm, mặc dù lông trên người nó không những không có bóng loáng mà còn thật giống như là bị chó cắn qua, nhưng nhiều nhất cũng chỉ cảm thấy nó từ ngoài rừng rậm West Sea bay vào. Nhưng hôm nay khi nàng đẩy cửa sổ ra, chỉ trong thời gian nháy mắt nó liền bay xuống bệ cửa sổ, giống như đang chờ nàng. Kết quả nó thật sự chính là chờ nàng, điều này khiến nàng có chút ngạc nhiên.
Bộ lông dựng đứng của quạ đen chậm rãi hạ xuống, ép vào trên thân, cũng không tiếp tục phát ra tiếng kêu ục ục, khôi phục thành bộ dạng ngốc nghếch lúc trước.
Xiya càng cảm thấy thú vị, móc ra một đồng vàng: "Haiyin, di mẫu dùng một đồng vàng đổi nó được không?" Không biết tại sao con quạ đen này cho nàng cảm giác không đúng lắm, ngay vào giây phút ngón tay nàng chạm đến nó đó, loại cảm giác kỳ lạ này đạt đến đỉnh điểm.
Bàn tay nắm chặt quạ đen của Haiyin hơi chút nới lỏng, ánh mắt không bị khống chế dừng lại trên đồng vàng kia, trong lòng giãy dụa không thôi: "Di mẫu, ngươi cũng chỉ muốn một con quạ sao? Ta cho ngươi biết, quạ đen trong rừng rậm West Sea so với Ô Hắc Hắc thông minh linh động nhiều vô số kể." Nàng có thể kêu đến cho di mẫu một đàn.
Lời này vừa nói xong, Haiyin vội hít một ngụm khí lạnh. Tay nàng bị quạ đen hung ác mổ một ngụm, một miếng da nhỏ đều bị mổ vểnh lên. Nàng hiện tại thật muốn đem nó bán đi.
"Không cần con khác, liền muốn…"
"Con quạ đen này liền lưu tại bên người ngươi." Merlin im lặng thật lâu đột nhiên lên tiếng đánh gãy Xiya: "Ngày nào nó muốn rời đi, ngươi cũng không cần ngăn cản."
"Đại tỷ…"
Merlin nhìn về phía Xiya, lạnh giọng hỏi: "Ngươi có ý kiến?"
Nàng có thể không có ý kiến sao? Nhưng Xiya khi đối mặt với gương mặt lạnh của tỷ tỷ mình lại sợ, nhún vai: "Không có."
Di mẫu không có, nhưng nàng có. Haiyin mắt thấy tiền sắp tới tay cứ như vậy bay, lập tức vứt xuống thận trọng, nói: "Con này giữ lại bên người ta, ta lại cho ngươi tìm một con quạ đen béo mập khỏe mạnh, giá không cao, vẫn là một đồng vàng."
Bên trong xe ngựa lập tức yên tĩnh, Merlin không lẫn vào thương vụ này, nhắm mắt dưỡng thần. Mà Xiya im lặng thu lại đồng vàng kia, bắt đầu làm bộ ngắm nhìn trái phải, lẩm bẩm: "Chúng ta đi đến đâu rồi, cũng không biết trước lúc trời tối có thể ra rừng rậm hay không?"
Đây là không còn hy vọng. Haiyin cực kỳ đau lòng cúi đầu nhìn con quạ đen ngơ ngác, làm như có thật nói: "Ô Hắc Hắc, ngươi nợ ta một đồng vàng."
Lúc mới vào rừng rậm là lúc mặt trời mới dâng lên từ phương đông, khi ra rừng rậm đã là lúc mặt trời lặn ở phương tây. Hai con ngựa già nhàn nhã một bên chạy hướng đông một bên chọn cỏ non ăn, ba người ngồi trong xe ngựa lại không ra tiếng thúc giục. Thời gian trôi qua ước chừng một giờ, ngựa già chắc là đã ăn no, cuối cùng cũng vung móng điên cuồng chạy về phía trước.
Ngoài rừng rậm West Sea là một mảnh đồng bằng xanh um tươi tốt. Trời đã sắp tối, nơi xa có thể thấy được khói bếp lượn lờ, người La Tông lao động bên ngoài lúc này thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, chậm thêm chút nữa sẽ không an toàn.
"Polina." Một người phụ nữ tuổi trẻ tóc vàng bưng một đĩa bánh mì đen vừa mới nướng xong từ trong bếp đi ra: "Có thể ăn tối."
"Mẹ, ngươi nhìn." Một bé gái buộc tóc hai bên, mặc màu xám váy vải bố đứng bên hàng rào, giơ ngón tay chỉ chiếc xe ngựa đang nhanh chóng di chuyển nơi xa: "Nó từ trong rừng rậm West Sea ra."
Người phụ nữ tóc vàng phụ nhân biến sắc, mau đi lên trước lôi kéo bé gái vào nhà: "Trời sắp tối rồi, chúng ta nên ăn cơm nghỉ ngơi."
Đem bánh mì đặt lên bàn, sau đó cầm một khối nhỏ nhét vào tay bé gái: "Ngươi ăn trước, mẹ đi khóa cửa phòng bếp."
Bé gái dùng hai tay cực kỳ quý trọng ôm khối bánh mì đen kia, ngoan ngoãn khéo léo đáp: "Vâng." Mùi lúa mạch không ngừng truyền vào trong mũi, miệng theo bản năng sản sinh nước bọt.
Nhìn người phụ nữ trẻ đi ra ngoài, bên trong đôi mắt xanh xám hiện lên một tia ảo não. Nàng không nên nhắc tới rừng rậm West Sea, điều này lại khiến cho mẹ nàng liên tưởng tới những chuyện kia. Nhưng những chuyện đó đều là nàng vì có thể thuyết phục mẹ dọn nhà mà nói bừa, bây giờ thì tốt rồi, mẹ gần như tin tưởng vững chắc nàng có thể câu thông thần mặt trời Apollo. Nếu nàng có năng lực này còn đến rừng rậm West Sea làm gì?
Nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ, bé gái Polina khẽ thở dài một cái, hiểu lầm liền hiểu lầm đi, làm như vậy cũng là vì cứu mạng hai mẹ con nàng. Qua một tháng nữa, thuỷ tổ Andro Austin Corel phục sinh gần thành Anasta, đến lúc đó thôn trang nơi các nàng từng sinh hoạt sẽ thành bữa ăn của Austin Corel.
Trong sách, mẹ nàng vốn không có trốn qua kiếp nạn này.
Đúng vậy, thế giới hiện tại nàng đang sống thật ra là một quyển sách, một quyển sách kể về tình yêu tuyệt mỹ giữa người thường và ma cà rồng. May mắn là nàng không phải nữ chính. Mà nàng sở dĩ nàng lựa chọn dẫn mẹ chuyển nhà tới ngoài rừng rậm West Sea, là bởi vì Haiyin Desi.
Haiyin Desi là phù thủy hắc ám cường đại nhất trong lịch sử đại lục Mar, không phải không phải không phải, không chỉ là phù thủy hắc ám, phải nói nàng ấy là phù thủy cường đại nhất trong lịch sử đại lục Mar.
Nếu nói nữ chính Lạc Hi Penny Mục Lâm thâm thụ trời ưu ái, kia Haiyin Desi chính là con cưng của trời. Mà so với Lạc Hi Penny Mục Lâm xuất thân từ người La Tông, Haiyin Desi càng tán đồng bản thân là nhân loại, cũng là vị cường giả tương lai hiếm có trên đại lục Mar coi người La Tông làm người. Vậy chắc là do phụ thân của nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.