Edit: Đào Không Chín
"Được rồi, ta trở về sẽ mang quà cho các ngươi." Mặc dù không có tiền nhưng Haiyin tin tưởng người sống sẽ không bị phân nghẹn chết, cúi đầu tiếp tục uống canh.
Mond nghe vậy liền cười, đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu con gái, sau đó lấy ra một cái túi nho nhỏ đặt xuống bàn: "Cái này cho ngươi, vào thành thích gì thì mua." Tiểu Haiyin xinh đẹp của hắn đáng giá có được những thứ tốt nhất, đáng tiếc những thứ hắn có thể cho nàng lại rất ít.
A?
Haiyin nhìn cái túi xám nhỏ nhắn kia, một ngụm canh ngậm trong miệng đã quên nuốt xuống, không cần đoán cũng biết bên trong túi chứa cái gì, nghe ngữ điệu này của phụ thân, hẳn không phải tiền đồng, vậy nàng nên nhận hay không nhận đâu? Hai người tí hon trong lòng đã bắt đầu đánh nhau.
Người tí hon khoác áo choàng đen hai tay chống nạnh, dữ dằn hướng người tí hon khoác áo choàng trắng quát: "Quỷ nghèo, cha ruột cho tiền tiêu vặt làm sao lại không thể nhận?"
Người tí hon khoác áo choàng trắng khí thế không chút nào yếu đáp trả: "Phụ thân tồn được ít tiền này cũng không dễ dàng, ta cũng không phải em bé ba tuổi sao có thể lấy?"
"Ha ha, ngươi thánh mẫu như thế, sinh ra ở tộc phù thủy hắc ám thật là quá đáng tiếc…"
Thấy con gái bĩu môi ngẩn người, cả trái tim Mond đều hòa tan, thật là quá đáng yêu, cười nhẹ giọng đánh gãy nàng: "Này, con yêu, tỉnh tỉnh lại mau ăn cơm, không thì lát nữa canh lạnh." Canh xương bò lạnh, nàng sẽ không thích.
Haiyin ực một tiếng nuốt ngụm canh trong miệng xuống: "Cám ơn phụ thân." Thả thìa trong tay xuống, đem tiền trong túi đổ ra, hai đồng vàng hơi ảm đạm rơi xuống bàn.
Kích cỡ tiền ở thế giới này cùng đồng bạc ở thời kỳ dân quốc kiếp trước không khác nhau là mấy. Mặt trước đồng tiền ấn hình mẫu thụ Babalay. Theo truyền thuyết, mẫu thần Andralna của quý tộc Andro được sinh ra dưới mẫu thụ Babalay. Mặt sau đồng tiền là hình Andralna.
Hai đồng vàng chẳng khác nào hai ngàn đồng bạc, phụ thân nàng quả nhiên là đại gia ẩn hình nhà bọn họ, không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền cực kỳ hào phóng.
"Cất vào đi."
Loading...
"Chỗ này nhiều lắm." Haiyin nghe lời đem hai đồng vàng cất vào trong túi, nhưng vẫn không chịu nhận túi tiền, mà là đưa nó đẩy tới trước mặt phụ thân nàng, rồi dựng thẳng hai ngón tay không quá thon dài của mình lên: "Ta muốn hai đồng bạc."
Mond không khỏi nhíu mày nhìn chằm chằm Haiyin. Cho tới giờ con gái của hắn luôn luôn hiểu chuyện, điều này khiến hắn rất áy náy. Dù sao nếu không phải vì hắn, David với Thomrson đều là người La Tông, nàng cũng không cần gánh vác nhiều như vậy.
Hắn đang suy nghĩ gì vậy?
Haiyin nhìn hai mắt phụ thân dần dần mất đi thần thái, trở nên ảm đạm, trực giác khả năng hắn suy nghĩ nhiều quá, liền mở miệng nói tiếp: "Ngài giấu mẫu thân tồn ít tiền riêng cũng không dễ dàng, không thể đưa hết cho ta, chính ngài cũng phải để lại một chút…"
Oa… Oa…
Ngoài cửa sổ truyền đến hai tiếng quạ đen khàn khàn, mí mắt phải của Haiyin đột nhiên không bị khống chế nhảy lên nhảy xuống, nàng liếm liếm môi, vẫn giữ nguyên tư thế không chớp mắt nhìn chằm chằm vào phụ thân nàng: "Lỡ một ngày nào đó ngài cùng mẫu thân đi ra ngoài, muốn cho nàng mua chút đồ nàng thích, cũng không thể xòe tay hướng nàng xin tiền đi?"
Giờ phút này Mond đã không hề thương cảm, nhìn bộ dáng con gái hơi cứng đờ, không khỏi cười: "Phụ thân có tiền, tiền này không phải giấu mẫu thân ngươi tồn riêng."
Đem túi nhỏ nhét vào bàn tay nhỏ của con gái: "Năm đó trước khi cùng mẫu thân ngươi về rừng rậm West Sea, ta nhờ nàng đưa ta đi trang viên Kimberly một chuyến."
Bởi vì diện mạo không sai, hắn ở trong gia tộc Kimberly còn tính là được hưởng đãi ngộ tốt. Sau khi hắn bị cường đại phù thủy quang minh Poi coi trọng, tộc trưởng gia tộc Kimberly tự mình đưa cho hắn một cái bảo rương, hắn mang theo Merlin về trang viên Kimberly chính là vì lấy cái bảo rương này.
Được rồi, các ngươi cảm tình tốt, hai mắt Haiyin len lén liếc về phía chiếc gương lưu ly bày cuối giường, quả nhiên giờ phút này bóng dáng mẫu thân của nàng hiện ra trên mặt gương. Lập tức thu hồi ánh mắt, ỉu xìu gục xuống bàn.
Mond quay đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt trầm xuống của thê tử, đứng lên cúi người hôn lên đỉnh đầu con gái: "Con gái yêu quý, phụ thân đi xuống trước, ngươi ăn xong đem bàn ăn đặt ngoài cửa, lát sau ta kêu Thomrson đi lên lấy."
"Không cần nhị ca lên lấy, chính ta mang xuống. " Haiyin đưa Mond đến cửa, nhìn hắn đi xuống cầu thang mới đóng cửa lại, sau đó hít mũi một cái, quay người hướng gương lưu ly đi tới: "Mẫu thân."
Cố kéo khóe miệng gượng ép cười ha ha: "Ngài gọi phụ thân xuống ăn cơm trưa sao? Phụ thân đã đi xuống."
"Hừ." Merlin rõ ràng tức giận, đôi mắt màu nâu có chút híp lại: "Trong mắt ngươi, mẹ của ngươi có phải rất ngu ngốc hay không…"
"Không phải." Haiyin không đợi nàng nói xong, mau chóng phủ nhận: "Ngài tại trong lòng ta vẫn luôn là người xinh đẹp nhất trí tuệ nhất ôn nhu nhất cường đại nhất, có thể làm con gái của ngài, Haiyin cảm giác tự hào sâu sắc, lại luôn luôn không dám chậm trễ, chỉ sợ bản thân bêu xấu thanh danh của ngài."
Merlin thấy mặt mũi nhóc con tràn đầy chân thành, trong lòng thoáng dễ chịu một chút: "Đồ vật năm đó phụ thân ngươi từ trong trang viên Kimberly mang ra vẫn luôn từ chính hắn cất giữ, cho nên hắn không cần giấu tiền sau lưng ta."
Trong đầu nhóc con vẫn luôn chứa đựng những thứ linh tinh gì, một người La Tông giấu thê tử phù thủy tích tiền riêng, vậy thê tử phù thủy đó phải ngu ngốc bao nhiêu mới có thể khiến cho hắn giấu đi hai đồng vàng?
"Ừm, ta hiện tại biết rồi." Haiyin giữ vững tư thái nghiêm trang: "Ngài là người tài giỏi nhất."
Lửa giận mới vừa hạ xuống lại bùng lên, Merlin hít sâu một hơi, hé miệng muốn nói cái gì, nhưng nhìn gương mặt mũm mĩm trắng nõn nà non mịn của con gái nàng, đột nhiên cảm thấy mình rất ngu ngốc, không ngốc liền sẽ không ở đây so chiêu cùng với một đứa bé miệng còn hôi sữa, nháy nháy mắt thở dài một hơi: "Cơm nước xong xuôi xuống dưới thử quần áo một chút."
Đề tài xoay chuyển có chút đột ngột, Haiyin trả lời: "Vâng."
"Nhanh đi ăn cơm." Merlin thở dài một hơi rồi biến mất tại trên mặt gương lưu ly.
Haiyin đứng tại chỗ, hai mắt nhìn chằm chằm gương lưu ly, thật lâu sau mới thì thầm nói: "Cứ như vậy kết thúc?"
Ăn xong cơm trưa, David dẫn đệ đệ lấy chìa khoá nhà kho, kéo xe ngựa ra ngoài, nhiệm vụ chính buổi chiều hôm nay của bọn họ là rửa xe ngựa cho sạch sẽ, chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai của mẫu thân và muội muội.
Thomrson mười lăm tuổi cầm bàn chải không yên lòng đánh rửa gỉ trên trục xe, David ôm một thùng nước tới, thấy mình đi lâu như vậy mà đệ đệ vẫn còn đánh rửa một chỗ nho nhỏ kia, không khỏi nhíu mi: "Thomrson, ngươi làm sao?"
Tay Thomrson dừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía ca ca lớn hơn hắn hai tuổi: "David, thành Anasta có phải cũng giống như rừng rậm West Sea không, khắp nơi đều là cây cối?"
"Ngươi đang suy nghĩ chuyện này?" David cầm lên một cái bàn chải khác, dùng lực đánh rửa khu vực vừa mới hắt nước qua: "Ta chưa từng đi ra ngoài rừng rậm West Sea, cho nên cũng không biết thành Anasta là cái dạng gì. Có điều lại biết rõ, bất kể là thành Anasta hình dáng ra sao thì nơi đó cũng không thích hợp chúng ta sinh hoạt."
Thomrson ánh mắt tối sầm lại, đúng vậy, bọn họ chỉ là người La Tông nhỏ yếu nhất mà thôi.
Trong phòng, sau khi Haiyin nhìn thấy bộ quần áo mẫu thân nàng đang cầm trong tay kia, lập tức không còn hóp bụng, vươn thẳng lưng mình, ý đồ để bụng nhỏ mập mạp của mình càng trở nên nổi bật: "Mẫu thân, bộ quần áo này thật đẹp."
Giơ tay ước lượng độ rộng phần eo của bộ váy: "Chỉ là kích thước không đúng lắm."
Merlin lườm nàng một cái, giơ cao váy trong tay: "Đây là bộ váy ta mặc năm mười tuổi, ngươi hẳn có thể mặc được."
Không cho Haiyin có cơ hội cự tuyệt, tay trái hơi động một chút, Haiyin liền thấy thân mình mát lạnh, không đợi nàng ôm chặt mình hét lên hai câu, bộ quần áo kia đã bao bọc thân hình nàng, lập tức ngực bị đè nén cực kỳ: "Quần áo quá nhỏ."
"Không nhỏ." Merlin đưa tay sửa sang cho nàng, sau đó ngồi xổm người xuống đem thịt mềm nơi phần eo bị váy siết ra nhét vào phía trong.
Haiyin cực kỳ phản đối loại hành vi vô nhân đạo này, tránh trái tránh phải nhưng lại tránh không khỏi ‘bàn tay ma quỷ’ kia : "Đây là thịt của ta nha, thịt của ta đều là từ trên thân ngài rơi xuống, ngài phải đối với bọn chúng dịu dàng một chút."
"Không được." Động tác dưới tay Merlin nhẹ một chút: "Lúc ngươi ra đời nặng gần bảy cân." Trên người nàng không thể rơi xuống nhiều thịt như vậy được.
Nhấn nhấn nhét nhét nửa ngày, eo trên còn lòi ra một tầng, lúc này nàng đã biết là nhóc con này cố ý: "Hít vào, đem bụng hóp lại."
"Ta sắp không thở được." Haiyin nói xong liền lật lên, ngã về phía sau, bộ đồ này thật sự không thể mặc, phần eo chỉ rộng bằng bàn tay, nàng cũng không phải rắn nước thành tinh. Chơi xấu, giả vờ ngất, không phối hợp, thật vất vả mới lăn lộn đến lúc mẫu thân nàng không còn kiên nhẫn lấy ra bất kỳ bộ váy năm mười tuổi nào nữa.
Nhưng vừa giải quyết vấn đề về trang phục, vấn đề kế tiếp lại tới.
"Tại sao phải biến tóc ta thành màu hoàng kim?" Haiyin phồng lên hai má, không vui nhìn mẫu thân thân yêu của nàng: "Có phải ngài vẫn luôn cảm thấy ta xấu hay không?"
Đây là ra tay trước chiếm thế mạnh, vì chiếu cố tâm linh bé nhỏ yếu ớt của nàng, mẫu thân khẳng định sẽ trả lời…
"Đối "
Cái gì?
Đáp án này cùng với đáp án trong dự đoán của nàng hoàn toàn khác nhau. Haiyin tương đối phối hợp cúi xuống cái đầu nhỏ, nàng bị thương rất nặng.
Merlin ngồi xuống, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ của con gái lên, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, trong lòng sớm cười lên, có điều trên mặt lại tràn đầy áy náy: "Không thể sinh ra ngươi xinh đẹp, tất cả là lỗi của mẫu thân." Luôn nói mình là thịt từ trên người nàng rớt xuống, còn dám dùng mánh khóe với nàng?
"Thân thể tóc da thuộc về cha mẹ." Haiyin vẫn còn kiên trì: "Ta tôn trọng những gì các ngươi cho ta, cho nên ngươi vẫn là biến màu tóc của ta trở về như cũ đi." Đem cảm giác thần bí của nàng trả lại cho nàng, đó là sức quyến rũ độc đáo của nàng.
"Vậy thì không cần đổi." Merlin đứng lên: "Đây cũng là ta cho ngươi." Nàng không phải không thích màu tóc đen, chỉ là thân làm con gái của nàng, thời điểm hiện tại liền mang một đầu tóc đen xuất hiện ở bên ngoài cũng không phải là một chuyện tốt.
Đêm, Haiyin xếp bằng trên ghế, quanh thân quanh quẩn ánh trăng lung linh. Trong lúc nàng hấp thụ, ánh trăng cũng biến thành lúc sáng lúc tối. Trăng tròn trên trời chậm rãi đi về hướng tây. Tối nay, rừng rậm West Sea dưới ánh trăng sáng tỏ không có tiếng côn trùng kêu vang, lộ ra một bầu không khí yên tĩnh quỷ dị.
Sâu trong rừng rậm, trên đầu cành cây nguyệt quế cao vút tận trong mây có một con quạ đen màu lông không mấy tốt đẹp đang đứng thẳng. Giờ phút này, nó đang nhìn trăng tròn trên bầu trời, bên trong con mắt màu đen to bằng hạt đậu lưu chuyển khí đen nồng nặc. Ngay lúc mặt trăng bay qua đỉnh đầu, con mắt màu đen của nó bỗng nhiên biến sắc, như ngọc lưu ly ngưng huyết, bên trong mỹ lệ khó nén tôn quý.
Cũng tại thời điểm ánh mắt nó phát sinh biến hóa, ở vương thành Andre xa xôi, bảy đại thuỷ tổ Andro đồng thời chịu huyết mạch áp chế với trình độ khồng đồng đều. Chỉ là đợi lúc bọn họ muốn truy tìm vết tích, sự áp chế kia lại biến mất không còn bóng dáng.
Oa…Oa…
Theo sau hai tiếng quạ đen kêu, rừng rậm West Sea khôi phục lại trạng thái bình thường, côn trùng kêu vang.