...
"Thác Đán...".
"Đừng có xin xỏ ta".
Thác Đán đi trước một bước, đem ý định của Lạc Lâm đánh gãy: "Đối với mệnh lệnh của đại công chúa, đừng nói ta, kể cả có là phụ thân ta cũng không dám làm trái đâu".
Lạc Lâm vốn còn muốn nài nỉ, giờ nghe vậy thì mặt mày liền xịu xuống, bộ dạng ảo não vô cùng.
...
"Thác Đán, ta biết rồi. Ta sẽ không làm khó ngươi nữa đâu".
Nói đoạn, Lạc Lâm cúi đầu, lặng lẽ quay lưng hướng đông phòng trở về...
Phía sau, Thác Đán đứng trông theo thân ảnh sầu muộn ấy, dạ bất nhẫn thở dài, kêu lại: "Khoan đã".
"Thác Đán?".
Trước ánh mắt nghi hoặc của Lạc Lâm, Thác Đán bất ngờ bảo: "Đi gặp nam nhân của ngươi đi".
"Thác Đán, ngươi vừa nói...?".
"Thế nào? Ngươi không muốn? Không muốn thì đừng gặp nữa, quay trở về đi".
"Không có. Ý ta không phải như vậy. Chỉ là ngươi...".
Lạc Lâm tỏ ra quan tâm: "Tỷ tỷ ta đã hạ lệnh ngăn cấm, ngươi để ta đi... liệu có ổn không? Ta... ta không muốn làm liên lụy ngươi".
"Mừng là ngươi còn biết lo nghĩ cho ta đấy".
Thần tình dãn ra đôi chút, Thác Đán tiến tới nắm tay người bằng hữu của mình, trấn an: "Yên tâm, ta sẽ chẳng có việc gì đâu. Đơn giản là bởi đạo mệnh lệnh trông chừng ngươi kia, ta vốn còn chưa nhận được".
"Hả?".
Lạc Lâm chớp chơp đôi hàng mi, khó tin nhìn bằng hữu mình: "Thác Đán, ngươi... ngươi gạt ta?".
"Xùy... Không được à? Chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2555751/chuong-704.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.