Lạc Lâm, nàng thực đã rất thắc mắc. Nhất là ở tại chữ "riêng" kia. Riêng tư của Khổng Lăng và Thi Quỷ, nó đồng nghĩa với sự lạc lõng của nàng.
Và, sự hụt hẫng lại càng tăng lên gấp bội khi mà chỉ chốc lát sau, từ nơi thạch thất, những thanh âm nỉ non đặc trưng truyền ra.
Lạc Lâm nàng nghe rất rõ. Nàng thừa hiểu những thanh âm kia có ý nghĩa gì. Một cuộc ái ân đã lại bắt đầu...
Những ngón tay bất giác siết mạnh, Lạc Lâm hé môi, cười chua chát: "Ra đây là chuyện can hệ sống chết của các ngươi...".
Trong thâm tâm, nàng cảm thấy rất bất bình, nhưng đồng thời cũng thắc mắc... Nàng không hiểu. Nàng không hiểu tại sao lại là lúc này? Nàng nhớ hôm nay hai người bọn họ rõ ràng đã song tu qua một lần...
Năm năm qua chưa bao giờ xảy ra trường hợp giống như vầy. Thi Quỷ, hắn chưa bao giờ cùng Khổng Lăng song tu quá một lần trong ngày. Vậy mà hôm nay...
Lững thững bước đi, thẫn thờ ngồi xuống. Lạc Lâm dùng cả hai tay quẹt qua mắt ướt, rồi bụm miệng...
"Các ngươi quá đáng lắm... Quá đáng lắm...".
...
Thút thít hồi lâu, rốt cuộc thì cảm xúc của Lạc Lâm cũng từ từ lắng dịu. Chẳng phải tụ nhiên mà bởi chính nàng đã cố gắng. Nàng không muốn tự biến mình thành một kẻ đáng thương thêm nữa.
Với đôi mắt mông lung, trong cái nhìn đờ đẫn, nàng lấy ra viên Hoàn Nhan Đan mà mình đã cất đi trước đó. Vừa nhìn vừa nghĩ: "... Có phải bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2555630/chuong-643.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.