...
...
Thi Quỷ, hắn đã tranh đấu? Hắn đã cân nhắc?
Có thể đúng. Hoặc không. Sự lo lắng mà hắn dành cho Tiểu Kiều, Nghinh Tử thấy được, Lạc Lâm cũng thấy được. Thế nhưng còn hắn?
Biết đâu đấy là nhất thời, trong thoáng chốc. Thậm chí... có khi nó cũng chỉ đơn giản là hắn tự huyễn hoặc mình. Một sự lừa dối mà đến bản thân hắn cũng chẳng nhận ra được...
Đúng - sai, chân - giả, tương lai rồi sẽ trả lời.
Còn bây giờ...
Thi Quỷ, hắn lại tiếp tục bước đi. Hắn kiếm tìm những thứ mình mong mỏi. Vì mục đích của hắn: sức mạnh cho ngày phán xét, nơi mà hận thù được kết liễu...
Theo mỗi bước hắn đi, mắt hắn chạm, cảnh vật từ từ thay đổi. Nhiều cây hơn. Nhiều màu sắc hơn...
Trái với vẻ âm u nơi cổ tích đã đi qua, không gian bên trong mật cảnh khá là tươi sáng, khí trời rất ư dễ chịu. Dù vậy, sự sống chỗ này, nó lại thiếu khuyết đến hơn phân nửa. Ở đây chẳng có lấy một đầu ma thú nào cả. Thậm chí dẫu là loại phẩm giai thấp nhất. Tồn tại duy chỉ có cây cỏ, hoa lá, và... đất đá.
Còn gì nữa ư?
Nước. Hẳn rồi. Đám người Thi Quỷ, bọn họ đã vừa mới tìm thấy một hồ nước đấy thôi.
Chỉ là...
Hồ nước này, nó gần như đã cạn kiệt. Sót lại ước chừng chỉ đủ để chứa bên trong vài chiếc lọ cỡ độ gang tay là cùng. Quả thực quá ít.
"... Biết ngay mà. Nhất định là lại bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2555568/chuong-611.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.