...
Bên trong thạch thất.
Hiện tại, cỗ khí tức có phần quái lạ nọ đã tiêu thất; đôi mắt Tiểu Kiều cũng là như thế, ngân quang đã tán. Thần hồn nàng, nó đã dần ổn định trở lại. Tuy vậy, cảm xúc trong nàng thì vẫn còn rất dạt dào. Minh chứng là nước mắt của nàng, nó vẫn đang lã chã tuôn rơi...
Có điều, nói đi cũng phải nói lại, nếu so với ban nãy thì tình trạng bây giờ của nàng đã tốt hơn rất nhiều rồi. Chí ít Tiên Linh Chi Quang vừa mới sơ hiện đã hoàn toàn biến mất.
Tất nhiên, sự lắng dịu này, nó chẳng phải do bản thân Tiểu Kiều, tự nàng nguyện ý. Giúp nàng trấn tĩnh là một người khác: Thi Quỷ.
...
"Công tử... híc... híc...".
Trong tiếng khóc thương tâm của Tiểu Kiều, Thi Quỷ đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, vừa lau vừa nói:
"Chỉ là một con mắt thôi, không sao đâu. Ta là tu sĩ kia mà, mất đi một con mắt bất quá dung mạo xấu đi một chút thôi...".
"Tiểu Kiều, ngươi sẽ không vì ta trở nên thiếu khuyết mà không nhìn ta là công tử chứ?".
"Không...".
Tiểu Kiều lập tức lắc đầu mấy lượt, giọng đầy kiên định: "Công tử... Công tử luôn là công tử của Tiểu Kiều... Trước đây, bây giờ hay là sau này thì đều như vậy. Vĩnh viễn... vĩnh viễn sẽ không bao giờ thay đổi...".
"Vậy là được rồi".
Thi Quỷ tiếp lời: "Tiểu Kiều, nếu vẫn còn xem ta là công tử của ngươi thì hãy nghe lời ta, đừng khóc nữa. Con mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2555521/chuong-587.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.