...
...
Thiên địa vốn dĩ bất nhân, vô tình đã định. Chẳng màng chi, chẳng tưởng gì. Vô hỉ, vô nộ, vô ái, vô ố, vô ai, vô cụ, vô dục, mọi thứ đều chỉ là không.
Thế nhưng tại sao?
Tại sao con người - một trong những sinh linh giữa thiên địa - thì lại mang đầy đủ cái gọi là thất tình kia?
Biết vui mừng, biết giận dữ, biết yêu thương, ham muốn, buồn đau... Những thứ tình ấy, thiên địa chẳng vương mang cớ gì để người phải chất chứa?
Một món quà, hay chỉ đơn giản là...
...
Mỗi người hẳn đều có cách nhìn nhận của riêng mình, sự khác nhau trong những cái giống nhau. Người khác thế nào chưa rõ chứ còn riêng Thi Quỷ, chữ "tình" đối với hắn mà nói, càng chất chứa nhiều thì chỉ càng thêm khổ đau mà thôi.
Hôm nay hắn đâu còn là một thiếu niên đơn thuần chân chất nữa. Những năm tháng ở Yêu Tông, tại Thiên Đan Phong đã lùi lại quá xa rồi. Giờ đây, ý nghĩ ngây ngô, hành vi ngốc nghếch, nhiệt huyết thanh xuân, rung động đầu đời,..., tất cả... tất cả đều chỉ còn là quá khứ.
Ký ức, nó thật đẹp đẽ biết bao.
Nhưng... qua cả rồi.
Chút tươi đẹp năm nào đã chóng nhạt phai. Hiện tại, lửa thanh xuân sớm đã hóa tro tàn, cháy lên lại là thâm thù huyết hỏa. Yêu thương, luyến tiếc, ước mong, chí hướng..., nay chính là cừu hận.
...
Thiên địa vô tình như thế đấy, thời gian lạnh lùng như thế đấy, cứ hững hờ trôi qua và cuốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2555519/chuong-586.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.