“Vậy mà cũng đánh hụt?”.
Đang đứng ngoài quan chiến, Lạc Lâm chứng kiến hết thảy thì bĩu môi xem thường, tận lực đề cao giọng chê bai:
“Sư phụ Tiểu Quỷ ngươi thật là kém...”.
Chữ “cỏi” còn chưa kịp nói xong thì Lạc Lâm đã phải ngừng lại, tiếp đó thì đành đem lời nuốt ngược trở vào.
Trước mắt nàng, một chuyện bất ngờ đã vừa phát sinh: Mặt đất dưới chân Địa Ma Tích, nó đang nhanh chóng bị lam băng bao phủ.
“Thì ra cũng không phải là đánh hụt”.
Tới nước này Lạc Lâm há lại còn chưa hiểu rõ sự tình. Ngay từ đầu, mục tiêu của Thi Quỷ vốn đã chẳng phải Địa Ma Tích rồi. Thứ hắn muốn đánh là mặt đất a.
“Chỉ một đạo lam quang bé tí như vậy liền đem mấy mươi thước đóng băng, triệt để khống chế luôn cả Địa Ma Tích...”.
Thú thực, sau khi chứng kiến Thi Quỷ nhẹ nhàng chỉ tay một cái liền đem Địa Ma Tích giam cầm, trong lòng Lạc Lâm đối với thần thông của hắn cũng ít nhiều hâm mộ. Tất nhiên cũng chỉ đơn thuần là thần thông thôi, chứ riêng phần người thi triển thần thông... Nhìn lâu một chút nàng cũng tự dưng thấy ngứa mắt a.
“Hừ, ủy mạnh hiếp yếu, có gì mà hay ho...”.
Trong tiếng lầm bầm khó chịu, Lạc Lâm một đường đi thẳng đến chỗ Thi Quỷ, ra vẻ lạnh nhạt hỏi:
“Sư phụ Tiểu Quỷ, đối thủ xứng tầm của ta chính là con Địa Ma Tích này đó hả?”.
“Chính là nó”. - Thi Quỷ tùy tiện gật đầu đáp lại.
Có được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2555337/chuong-499.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.