“Híc híc... Hức..”.
“Hức hức... Ức...”.
...
Này...
Chứng kiến mỹ nhân nghẹn ngào rơi lệ, Thi Quỷ rốt cuộc đã chẳng thể đứng im được nữa.
Dưới sự thôi thúc của một thứ cảm xúc vô danh nào đấy, hắn nhấc chân hướng bên trong tiến lại.
Dừng lại trước mặt Lạc Lâm ở khoảng cách tầm độ ba bước chân, hắn mở miệng:
“Ngươi...”.
Lời ra được bấy nhiêu thì Thi Quỷ đã không nói thêm được nữa. Hắn đã vừa bị người cắt đứt.
Lạc Lâm, nàng hiện đã rời khỏi vị trí ban đầu của mình. Từ khoảng cách ba bước chân, loáng cái nàng đã di chuyển tới ngay sát người Thi Quỷ, vừa vung tay đánh vào ngực hắn vừa la hét:
“Ta giết ngươi! Ta giết ngươi! Ta giết ngươi! Ta giết ngươi!...”.
“Ngươi là cái gì chứ! Là cái gì chứ!... Chỉ là một tên Dị Chủng mà lại dám bắt ta gọi sư phụ! Ngươi có tư cách gì mà bắt ta gọi sư phụ! Có tư cách gì...”.
“Ngươi lại khinh thường ta! Tại sao ngươi lại khinh thường ta! Ngươi là cái gì mà dám khinh thường ta! Ngươi là cái gì mà dám châm biếm ta! Ngươi là cái gì mà lại dám nhạo báng ta!...”.
“Ta hận ngươi! Ta hận ngươi! Ta hận ngươi! Ta hận ngươi...!!”.
...
Cứ thế, trong tiếng la hét, trong cơn ấm ức, giận dữ, Lạc Lâm đã liên tục vung tay đánh lên ngực Thi Quỷ.
Nhưng lạ là ở những lần vung tay này, từ đầu đến cuối, chẳng có một cái nào là được gia trì linh lực cả, chỉ thuần túy là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2555279/chuong-470.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.