Lạc Mai Tiên tựa như cơn gió lướt qua người Độc Cửu, chưa đầy một cái nháy mắt thì thân ảnh đã ở ngay bên giường. Nét lo lắng hiện đầy trên mặt, nàng khẩn trương nhưng cũng tỉ mỉ kiểm tra cơ thể muội muội...
Chưa xem còn tốt, vừa xem xong, tâm tình Lạc Mai Tiên như rơi vào đáy cốc. Tình trạng của muội muội nàng, thật sự là rất nguy kịch.
“Đại công chúa...”.
“Độc Cửu”. – Thần sắc tái nhợt, Lạc Mai Tiên cất tiếng – “Tại sao lại như vậy?”.
“Chuyện này...”.
Giữa lúc Độc Cửu còn đang ngập ngừng chưa biết nên bắt đầu từ đâu thì phía sau hắn, một giọng nói khàn đục âm trầm vang lên: “Sáng nay sau khi thức dậy thì đã trở nên như thế”.
Vừa lên tiếng cũng chẳng ai xa lạ, đúng là Nghinh Tử - người được giao nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho Lạc Lâm thay Âu Quyền. Không thể không nói, so với tướng mạo thì chất giọng của nàng quả thật kém xa cả ngàn dặm. Thiết nghĩ tiếng của một ông lão còn dễ nghe hơn nàng nhiều.
Tuy khàn đục khó nghe là vậy, thế nhưng Lạc Mai Tiên lại nghe rất rành mạch. Nhìn thẳng Nghinh Tử, nàng hỏi: “Không biết nguyên nhân?”.
“Không biết”. – Hết sức ngắn gọn, Nghinh Tử hững hờ đáp.
Lời nàng vừa dứt chưa bao lâu thì bên cạnh, Độc Cửu chen vào thế chỗ thay nàng:
“Đại công chúa, trước đó, trong quá trình kiểm tra cũng như trì hoãn bệnh tình của tiểu công chúa, ta phát hiện ra một điều”.
Lạc Mai Tiên nghe vậy thì đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2555079/chuong-371.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.