“Ức hiếp? Muội có làm gì nó đâu chứ!”.
“Lạc Lâm”. – Lạc Mai Tiên nói rõ – “Bích Hải Thiên Ma Tằm là đại ma thú, linh trí rất cao, muội không thể xem nó như là Ngân Tuyến Tằm trước đây được. Lại nói, con Ma Tằm này rất đặc biệt, cực kỳ tinh khôn, trong số những đại ma thú chưa trưởng thành tỷ từng gặp qua thì chẳng một con nào bì được với nó. Vừa rồi muội đem nó tung hứng như vậy, thực sự đã làm nó bất mãn. Phun tơ trói muội chính là lời kháng nghị của nó đấy”.
Nghe xong, Lạc Lâm lúc này mới rõ ràng mọi chuyện. Thì ra là vì con Ma Tằm kia không thích bị tung hứng a.
Ngước mặt ngó lên trần nhà, cô bé chăm chú quan sát Bích Hải Thiên Ma Tằm đang bám bên trên, đôi mắt tim tím mỗi lúc dường như mỗi sáng thêm một chút.
“Hì hì...”.
Cuối cùng, cô bé cười lên thành tiếng, âm điệu có phần khác lạ. Nói dễ nghe thì là kỳ dị, còn khó nghe thì là... Gian tà.
“... Hì hì...”.
Thu hồi ánh mắt, Lạc Lâm quay sang Lạc Mai Tiên, nói: “Tỷ, tỷ giúp muội nhận chủ với nó đi”.
“Được”.
Lạc Mai Tiên chẳng chút do dự gật đầu. Hướng về Bích Hải Thiên Ma Tằm, nàng nhỏ giọng: “Lại đây”.
Lời Lạc Mai Tiên vừa dứt thì vốn bám trên trần nhà, loáng một cái, Bích Hải Thiên Ma Tằm đã nằm gọn trong lòng bàn tay nàng, tốc độ di chuyển nhanh đến nổi dù một tu sĩ Linh tuyền cảnh hậu kỳ như Lạc Lâm cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2555057/chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.