“Thật là không có bản lãnh sao?”.
Vương Chi cười lạnh: “Nếu là một tu sĩ Linh tuyền cảnh nào khác thì đúng là sẽ chẳng cách nào giả trang giống đến như vậy, bất kể tướng mạo, khí chất hay là tu vi đều không một chút sơ hở. Tuy nhiên, nếu là Vương Tuyết Nghi ngươi thì lại hoàn toàn có năng lực đó”.
“Vương Tuyết Nghi, ta nghĩ không cần ta nhắc đến chuyện làm thế nào mà ngươi có thể qua mặt được toàn bộ tu sĩ dưới cảnh giới Thiên hà ở đây chứ?”.
“Vương Chi!”.
Vẻ tức giận hiện rõ ra mặt, Vương Tuyết Nghi phản bác: “Ngươi đừng có vô lý như vậy! Hôm nay và hai mươi lăm năm trước há lại đánh đồng được? Linh tuyền cảnh và Linh châu đệ ngũ trọng, hai cái vốn là sai biệt rất lớn...”.
Điều nàng vừa nói không phải vô lý. Thật ra thì Vương Chi cũng có nghĩ tới. Nếu bảo trong lòng hắn chẳng có tí thắc mắc nào thì chắc chắn là dối trá. Tuy nhiên, hắn cố tình lờ đi.
Hai mươi lăm năm qua hắn đã một mực cho rằng Lăng Tố là kẻ vô tình vô nghĩa, vậy thì hôm nay chuyển dời một chút sang Vương Tuyết Nghi lại có gì là quá? Nói không chừng hắn thật sự đúng, và cái ý nghĩ đang hiện hữu trong đầu hắn đây đối với Vương Tuyết Nghi là chẳng hề oan uổng.
Đúng sai thế nào, đen trắng ra sao, ngày hôm nay Vương Chi hắn muốn tất cả phải được phơi bày!
Vẫn giữ thái độ âm trầm, hắn nói:
“Vương Tuyết Nghi à Vương Tuyết Nghi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2554932/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.