...
...
Vương Chi nghe xong câu nói kia thì toàn thân nhất thời bất động, hai tay cũng nhanh chóng buông lỏng, mặc cho Lăng Tố thoát ra.
Hắn đứng đấy trong im lặng, gương mặt bần thần, mắt nhìn Lăng Tố mà như đang trông về một cõi xa xăm vô định nào đấy...
Hắn đã đứng như thế trong bao lâu?
Là vài chục giây? Một phút? Hay là hai phút?
Hắn cũng chẳng biết nữa.
Nhưng dù là bao lâu thì cuối cùng nó vẫn sẽ kết thúc.
Phải. Nó đã kết thúc, bằng những lời thì thầm khe khẽ.
“Sai cả rồi sao...”.
“... Đều đã sai cả rồi sao...”.
“Ha ha ha... Ha ha...”.
Tiếng cười của Vương Chi, nó không lớn, chỉ vừa đủ để người nghe được. Và tất nhiên nó cũng chẳng mang theo chút vui vẻ hay là sung sướng nào hết. Hơn phân nửa trong đó là được bật lên từ âm gió, thậm chí còn không đủ để tạo thành tiếng cười đúng nghĩa.
Mặc dù chỉ thoáng qua trong giây lát nhưng lại khiến người nhìn mà thấy đắng cay, nghe mà lòng chua xót...
Hơn ai hết, Lăng Tố cảm nhận được tất cả. Thần sắc kia, dáng vẻ ấy, chúng ở ngay trước mặt nàng, in trong mắt nàng.
Nhưng tại sao?
Tại sao hắn lại có những cảm xúc như thế?
Bất giác, trong đầu Lăng Tố chợt liên tưởng đến những câu nói từ nãy giờ của Vương Chi...
Và càng nghĩ thì nàng lại càng thấy đáng ngờ. Dường như có gì đó không đúng... Nhất là mấy lời sau cùng của Vương Chi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2554930/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.